Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôn Mộng lúc này mới bừng tỉnh lao vào đ.á.n.h nhau túi bụi với bà ta.
Tôn Mộng trẻ khỏe hơn nên chẳng chốc đã chiếm được thế thượng phong.
Ả ta đè mẹ chồng xuống đất, vừa đ.á.n.h vừa chửi: “Bà già c.h.ế.t tiệt này, con trai ngoan của bà gây chuyện thì bà phải chịu trách nhiệm, vậy mà bà còn mặt dày đổ tội cho tôi à.”
Đứa bé bị dọa cho khóc ré lên.
Tôn Mộng giật thêm mảng tóc của mẹ chồng mới đạp bà ta văng , người kéo con trai mình định bỏ đi.
“Dù thì nó cũng không có tên trong hộ khẩu nhà các người. Chúng ta về thôi, ai sinh thì người tự đi mà trả nợ, tôi không tin có thể trông mong một đứa con nít trả được trăm triệu này.”
“Này, đây là cháu đích tôn của tôi, không được mang nó đi.”
Mẹ chồng vội vàng lao tới ngăn cản.
“Bà cũng biết đây là cháu đích tôn của bà à, thế bà còn mặt dày hại nó!”
“Cái mớ hỗn độn lớn thế này, các người tự đi mà dọn dẹp!”
Tôn Mộng nhổ toẹt một bãi nước bọt vào mặt bà ta đầu bỏ đi không một lần ngoảnh lại.
Tôi xem kịch vui đã đủ nên cũng định rời đi, nhưng mẹ chồng lại túm lấy tay áo tôi không cho, còn không ngừng hiệu bằng mắt.
Tôi cũng muốn xem trong hồ lô của bà ta rốt cuộc chứa thứ t.h.u.ố.c nên tạm thời đứng yên.
Mẹ chồng sang ngon ngọt với chủ nợ.
“Các vị cứ yên tâm, nợ của con trai tôi nhất định tôi trả. là con trai tôi vừa mới qua đời, xin các vị gia hạn cho tôi đi xoay xở tiền nong.”
chủ nợ nghĩ lại thấy cũng có lý, nếu ép quá thì cũng chẳng lấy được nên đã đồng ý cho thêm vài .
Ngay , bà ta lại phía tôi: “An Quân, chắc chắn con có cách mà phải không? Cơ nghiệp này là do hai đứa nhau gây dựng mười năm trời, con không trơ mắt nhìn nó sụp đổ chứ?”
Tôi bật cười một tiếng, đến lúc này thì bà ta lại nhớ này là do chúng tôi nhau gây dựng đấy.
Bà ta không sai, tôi đúng là không nỡ.
“ cần con đồng ý giúp, mẹ bảo Tôn Mộng sang tên lại cho con, con chiếm một nửa cổ phần, không, cho con tám mươi phần trăm cũng được.”
Thấy tôi không đáp lời, mẹ chồng lại tiếp: “Nếu không trả được tiền thì chủ nợ này sớm muộn cũng tìm đến con thôi. Dù thì hai đứa cũng là vợ chồng hợp pháp, hai thân già này của mẹ còn sống được bao lâu nữa, có đ.á.n.h c.h.ế.t chúng ta cũng không trả nổi đâu.”
Mẹ chồng dùng biện pháp cứng rắn lẫn mềm mỏng, hòng ép tôi phải nhận lấy cái mớ hỗn độn này.
Tiếc thay, lời này tôi đã nghe từ mười năm trước, và cuối chẳng phải vẫn bị tính kế như một con ngốc .
Vả lại, một còn lại cái vỏ rỗng thì tôi cũng chẳng thiết tha.
Suy cho , đây vốn là cái bẫy mà Tống đã đặc biệt giăng cho tôi.
đã chuyển hết nhân viên cốt cán và các mối ăn của sang một khác, lại cho tôi một đống nợ nần khi ly hôn.
có thể ả nhân tình bé nhỏ của mình cao chạy xa bay.
là còn chưa đợi được đến ly hôn thì người đã toi mạng.
Bây giờ tất thứ này lại vô tình trở thành món hời của tôi.
Tôi mặc kệ lời kể lể khóc lóc của mẹ chồng, liền nổi điên lên, định hướng chủ nợ về phía tôi.
Ai ngờ người ta chẳng ăn cái trò này, cứ bám riết lấy mà đòi.
Nhà cửa, xe cộ mà Tống dùng thế chấp trước đây đều bị chia sạch, ngay bất động sản dư thừa dưới tên mẹ cũng không thể thoát nạn.
Vậy mà số tiền trả được còn chưa đến một nửa.
Tôi bèn tốt bụng cho chủ nợ một hướng đi: bao năm nay Tống chi cho Tôn Mộng cũng ngót nghét chục triệu , cộng thêm thứ chuẩn bị cho đứa con riêng nữa thì chắc cũng đủ trả nợ.
Mặc dù Tôn Mộng ngay hôm đã dắt con đi trốn nhưng vẫn không chống đỡ nổi sự lợi hại của chủ nợ này.
hai , ả ta đã phải ngoan ngoãn về.
“Tôi đưa cho các người, được chưa?”
Ả ta gào lên trong tuyệt vọng.
“Cái của nợ nần chồng chất như thế, tưởng chúng tôi là kẻ ngốc chắc?”
chủ nợ đã điều tra ngọn ngành của ả ta rõ như ban , đương nhiên không bị lừa.
“Dù thì tôi cũng không có tiền. mai tôi đi tuyên phá sản , ai cho vay tiền thì các người tự đi tìm người mà đòi.”
Tôn Mộng đã đến bước đường nên bắt đầu giở trò vô lại.
“Hoặc là các người đi tìm vợ của Tống ấy, là vợ chồng hợp pháp. Các người cứ đi kiện ta, bắt ta trả nợ.”
Chủ nợ tốt bụng đã truyền lại lời Tôn Mộng cho tôi nghe.
Tôi lập tức tuyên trả món nợ này đầu kiện Tôn Mộng tòa, yêu cầu thu hồi lại tài sản chung của vợ chồng.
Trước tòa, Tôn Mộng một mực chối bay chối biến.
“Không có tiền, anh ta chưa từng đưa cho tôi đồng nào , không tin các vị có thể tra lịch sử chuyển khoản.”
Tôi bật cười.
Tống vì ả tình nhân này quả thực đã dụng tâm không ít.
Mỗi lần chuyển tiền đều chuyển cho mẹ mình trước, rút tiền mặt đưa cho Tôn Mộng.
Ngay căn nhà mua cho ả ta cũng là do mẹ bỏ tiền.
Ả ta tưởng vậy là an toàn tuyệt đối, nào ngờ tôi đã sớm sắp xếp người chụp lại hết bằng chứng này.
Ngay tin nhắn qua lại trong điện thoại của tôi cũng có một bản lưu.
“ có thể vậy?”
Khi tôi trình bằng chứng, Tôn Mộng hét lên một tiếng chói tai.
“ là tiền tôi nuôi con trai tôi, không có tiền thì mẹ con tôi biết ăn , uống ?”
Quan tòa không thèm tâm đến màn gây rối vô lý của ả ta mà tuyên án phải trả lại tài sản.
Tính toán một hồi, số tài sản còn lại của ả ta khi trả hết nợ vẫn còn thiếu hai triệu.
Tôi cười nhẹ: “Còn lại cũng không nhiều lắm, chờ con trai này đi kiếm tiền từ từ trả. Dù thì cha con chịu cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà, phải không?”
Các chủ nợ gật đầu tán thành.
Tôn Mộng sụp đổ hoàn toàn: “Nếu đã phải trả thì con gái cũng là con của Tống , nó cũng phải có phần!”
“ cái ?” Tôi túm lấy cổ áo Tôn Mộng: “ biết con gái tôi ở đâu ?”
“Con bé muốn đi tìm mẹ, chúng tôi mà cản được. Thương thay cho thân già yếu này mà đuổi kịp con bé được cơ chứ.” Mẹ chồng vừa khóc vừa đ.ấ.m thùm thụp vào n.g.ự.c mình.