Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Hắn ta không hề tức giận vì bị tôi vạch trần lớp ngụy trang, trên người luôn mang một thư thái của người lớn đang con nít nói đùa.

Hắn ta đ.á.n.h giá tôi một lượt, cười hỏi: “Là vì nên mới kháng cự tôi vậy ư?”

10

Phó Gia giải thích: “Những tôi đều đã kể hết cho Giai Lạc rồi, tôi không giấu giếm, càng không lừa gạt cô ấy.”

“Anh kể cho cô ấy cái gì?” Tôi tức giận gào lên: “Kể cho cô ấy anh có sức hút nào, có khiến đám phụ nữ kia cam tâm tình nguyện vì mà vứt bỏ mọi thứ? Hay là kể cho cô ấy cô ấy là con mồi tuyệt vời nhất trong số những con mồi anh tìm được?”

Hắn ta trầm ngâm một lúc, hỏi vặn lại tôi: “Cô nhà cô đã từng thân mật với người đàn ông nào vậy chưa?”

“Đã từng không đề phòng người đàn ông nào vậy chưa?”

“Đã từng đưa người đàn ông nào về nhà chưa?”

“Đã từng ăn cơm do người đàn ông nào nấu chưa?”

Tôi không trả lời được, hắn ta vẫn thản nhiên cười nói: “Cô thay vì cứ bám riết lấy quá khứ của tôi, chi bằng hãy suy nghĩ kỹ về những điều đi.”

“Nùng Giai Lạc, cô ấy là một con người, một con người độc lập, cô ấy không là động vật nhỏ cần cô đặt trong lòng bàn bảo vệ, cô ấy nên có suy nghĩ của riêng , cô ấy nên có người tin tưởng ngoài cô.”

“Tôi có mở cửa trái tim cô ấy, có cô ấy từng bước thoát ra khỏi giới sắc bén đang giam cầm cô ấy.”

“Tôi có khiến cô ấy tin rằng, trên đời không ai đang nhăm nhe tính kế cô ấy.”

“Cô có biết một người đã đóng cửa trái tim mà nay lại mở lòng ra ôm lấy giới là khó khăn nhường nào không?”

Tôi biết.

Tôi đương nhiên biết.

Tôi biết rõ hơn bất kỳ ai, đằng ngoài có phóng khoáng của cô là một trái tim đã thủng trăm ngàn lỗ.

Cảnh sát thắc mắc hỏi: “Rốt cuộc cô Nùng đã nghĩ gì?”

“Cô ấy ở độ tuổi nhỏ vậy, cha mẹ đều mất, ngay đó đám người thân bên cạnh vì tranh giành gia sản mà không ngừng phản bội và tổn thương cô ấy. Ngoài cô ra, cô ấy không tin bất kỳ ai, nhưng tại sao cô ấy lại tin Phó Gia ?”

Tôi đã từng có thắc mắc vậy.

Tôi đã từng nỗ lực đi tìm câu trả lời.

, tôi ép buộc bản thân dùng một ánh mắt nhìn nhận Phó Gia .

Cảnh sát hỏi: “Cô có phát hiện điều gì không ổn không?”

Tôi lắc đầu, cảnh sát hỏi tiếp: “Vậy đó lại xảy ra gì?”

đó, đó…” Tôi ngập ngừng không biết mở lời nào, nhưng cảnh sát lại hướng về phía tôi một ánh mắt vô mong đợi.

Tôi cúi đầu, nói lí nhí: “ đó, tôi yêu Phó Gia .”

11

Trong phòng thẩm vấn vang lên từng tràng tiếng kêu kinh ngạc.

Tôi thở dài một hơi não nề, không biết nên tiếp tục trần thuật nào, chỉ có nói: “Hắn thật sự rất ưu tú.”

“Đẹp trai, có tài.”

“Không ham tiền, không háo sắc.”

“Lời hắn nói ra vô dễ .”

“Việc hắn rất dễ dàng chạm đáy lòng người ta.”

Tôi nhắm mắt lại, hồi tưởng từng chút một những gì đã xảy ra giữa và Phó Gia .

“Tôi sinh ra đã là vật phụ thuộc của cô , mặc dù mọi người đều không nói vậy, nhưng tôi biết, sự thật .”

“Sứ mệnh của tôi, là phục vụ cô .”

“Vì vậy, lúc đi học, tôi phụ trách dạy kèm cho cô ấy.”

“Lúc nguy nan, tôi kề vai chiến đấu cô ấy.”

“Cô ấy vui, tôi vui với cô ấy.”

“Lúc cô ấy buồn, tôi tìm cách dỗ cô ấy vui.”

“Tôi tự thôi miên là vì tiền, nên mới luôn ở bên cạnh cô ấy, mặc cô ấy sai khiến, nhưng thực chất, tôi chỉ là một con ch.ó đã được thuần hóa, tôi không rời xa nhân của .”

“Bất kể tôi có biết sủa, biết chạy đâu, cuối vẫn sẽ lệnh nhân.”

“Đũa của cô ấy rơi xuống đất, cho dù cần tôi quỳ rạp xuống đất nhặt, tôi sẽ không chút do dự mà nhặt lên.”

“Tôi chỉ là không cách nào chấp nhận được, việc cô ấy đường đường nói với tôi 『 là một con ch.ó của 』, vì vậy tôi mới có ý thức phản kháng.”

Đêm hôm đó.

hất đổ đĩa giò heo Đông Pha kia, bởi vì cô ấy phát hiện, đó là do tôi và Phó Gia nhau .

Cô ấy chỉ vào tôi mắng: “Nhậm Thu Hồng, nể mặt quá rồi không? Từ nhỏ lớn đều tham gia vào mọi thứ của , bây giờ quen bạn trai, muốn chỉ trỏ sao?”

nhất định ăn miếng thịt sao?”

Cô ấy tức giận chỉ về phía cửa : “Cút, cút cho , không muốn nhìn thấy nữa.”

Phó Gia gọi tên cô ấy rồi đuổi theo.

Tôi nhìn cái đĩa vỡ tan trên đất, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Tôi cẩn thận thu dọn mảnh vỡ của cái đĩa, tiếc là vẫn bị mảnh vỡ đứt .

Tôi quá đau lòng, siết chặt những mảnh vỡ đó.

Tôi không biết đang nghĩ gì, cho khi cảm giác đau đớn không chịu nổi ập , tôi mới từ từ hoàn hồn.

Lại cúi đầu, tôi đã đầy m.á.u tươi.

12

Rạng sáng.

Tôi vẫn chưa ngủ.

Cửa phòng lại bị gõ, Phó Gia cầm hộp t.h.u.ố.c đi vào.

Hắn ta không nói gì cả, chỉ cẩn thận xử lý vết thương cho tôi.

Hắn ta cầm tăm bông, động tác nhẹ nhàng giúp tôi rửa vết thương, khi thấy tiếng rên vì đau của tôi, động tác trên lại càng dịu dàng hơn.

Đợi băng bó vết thương xong, hắn ta hỏi tôi: “Muốn biết câu giữa tôi và Giai Lạc không?”

Tôi cười lạnh hỏi: “Chẳng là anh biết cô ấy muốn tìm người sửa sang vườn, đó cố tình theo ý thích của cô ấy sao?”

đẹp của sân vườn, là đẹp của nghệ thuật.

công nhận, khi qua hắn ta thiết kế, đẹp của căn biệt thự đã được nâng lên mấy tầm cao mới.

Tùy chỉnh
Danh sách chương