Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50R1JFMfmi

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi và cô chủ cũng từng dưới sự chứng giám của họ mà hẹn ước, kiếp này trông chừng giúp đỡ nhau, tương trợ lẫn nhau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
Điều biệt là, tôi từng thề ở đây, đời này kiếp này vĩnh viễn không bội cô chủ.
Không biết đã quỳ bao lâu, tôi cảm thấy toàn mỏi nhừ, mà màn đêm ngoài cửa sổ sớm đã tĩnh lặng.
Minh đẩy cửa bước vào, ngồi xổm bên cạnh tôi, khẽ : “ lên đi, ngày mai tôi sẽ khỏi đây, cô mừng, cô ấy đã chọn cô, từ bỏ tôi.”
Hắn ta cười tự giễu vậy, phảng phất đã chấp nhận mọi sự sắp đặt của số phận.
“Tôi đã quá coi trọng bản mình, tôi tưởng mình có khả năng khiến người vẻ.”
Ngay trước linh vị của ông bà chủ và mẹ tôi, lần đầu tiên trong đời tôi to gan và nghịch thế.
Tôi thuận thế thẳng người dậy, môi không chút tốn sức mà hôn lên môi Minh.
Trong lúc hắn ta đang kinh ngạc hoảng loạn, hai tay tôi đã choàng qua cổ hắn ta.
Tôi hắn ta: “Tôi chính là muốn bội cô ấy.”
“Tất cả những gì cô ấy đang có, đều có một nửa của tôi.”
“Dựa vào đâu mà cô ấy là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, tôi có là cái bóng đi sau lưng cô ấy?”
“Cô ấy có không chút băn khoăn đuổi yêu? Tại sao tôi không ?”
Minh dùng sức nắm chặt hai cổ tay tôi, nhìn tôi vẻ kinh ngạc tột độ, hoảng sợ : “Không .”
“Cô ấy có đuổi cô đi, cô có mang tội danh bội mà đi, nhưng cô không thật sự bội cô ấy.”
Tôi mở to mắt, không tin nổi mà hỏi: “Tôi không bằng cô ấy sao?”
“Cô ấy có điểm tốt của cô ấy, cô có điểm tốt của cô.”
“Nhưng yêu không là vấn đề 『tốt hay không tốt』.”
Tôi thăm dò hỏi: “Anh đối tôi…”
“Là bạn bè, là bạn , là tri kỷ, nhưng không yêu.” Hắn ta bổ sung: “Cô cũng vậy.”
Tôi khóc nức nở, đưa tay lau nước mắt: “Hắn tôi không hiểu yêu, càng không hiểu đàn ông.”
“ Minh đi rồi?”
Tôi gật đầu, cảnh sát hỏi: “Lúc nào?”
“Hơn một tháng rồi.”
“Hơn một tháng rồi?” Cảnh sát nghi ngờ: “Hơn một tháng sau, cô và cô Nùng đã làm ầm ĩ mức 『một mất một 』?”
Cảnh sát có chút bất lực tức giận không làm gì , hỏi: “Không cô biết hắn là người thế nào sao?”
“Tôi biết, nhưng các người không biết.”
“Các người là cảnh sát mà không có bằng chứng chứng minh hắn có tội, dựa vào đâu mà chụp hắn cái mũ 『tội nhân』chứ ?”
“Hơn nữa, tôi hận cô chủ, không liên quan gì hắn cả.”
Thật hiếm thấy, tôi kiên định trong lòng, tôi rành rành mạch mạch thừa nhận, người tôi chính là hận Nùng Giai Lạc.
Mối hận này đã chôn giấu trong lòng từ nhỏ.
là Minh mới giải phóng nó ra mà thôi.
18
Ngày thứ hai sau khi Minh đi, tôi chính thức nộp đơn xin nghỉ việc cô chủ.
Tôi đem trả toàn bộ những thứ cô ấy đã tặng tôi, muốn mang linh vị của mẹ tôi.
Cô chủ ngồi, tôi .
Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy từ từ nhướng lên, chậm rãi rơi trên mặt tôi, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến toàn người ta run rẩy.
Cô ấy cười lạnh, thong thả dậy: “ một thằng đàn ông mà mày muốn xa tao?”
“Không anh ta, mà là tôi muốn đi.”
“Tôi chưa bao giờ quên ơn nghĩa của nhà họ Nùng đối mẹ tôi, cũng chưa từng quên lời hứa của mình. Bây giờ cô đã có mọi thứ, cũng không ai dám hãm hại cô, làm khó cô, tôi muốn khỏi đây, làm một người độc lập.”
“Tôi không muốn khi người ta bàn tán về cái tên Nhậm Thu Hồng, điều họ nghĩ vĩnh viễn là bé bảo mẫu bên cạnh thiên kim nhà họ Nùng.”
“Tôi muốn dưới ánh sáng, không muốn mãi mãi trong bóng tối.”
Cô chủ khẽ thở dài, tôi: “ Minh ra nước ngoài rồi, ồ, chính xác là về nước rồi, chuyện nhà anh ta, mày biết chứ.”
“Mày muốn trốn khỏi tao để làm một người, nhưng anh ta về nhà làm một ch.ó đấy. Anh trai anh ta ra lệnh một tiếng, anh ta có đi xa đâu cũng lết về làm nô lệ.”
“Sao, muốn đi anh ta làm một mụ nô lệ à?”
“Không muốn trong bóng của tao, là để quỳ dưới ánh hào quang của người à?”
Ngay sau đó, cô chủ bật tôi nghe một đoạn ghi âm “Tôi không yêu cô ấy, tôi thương hại cô ấy, giống thương hại bản mình trong quá khứ, cũng rất khâm phục cô ấy, giống khâm phục bản mình trong tương lai.”
“Chúng tôi là đồng điệu tương thông, là tri kỷ.”
“ là, cô ấy có lẽ chưa từng trải qua yêu nam nữ, đã ngộ nhận đó là yêu.”
“Thật ra, nhìn cô sự tồn tại của tôi mà vẻ, tôi cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, bởi tôi là người đã định sẵn không vẻ, , tôi khao khát mình có năng lực khiến người vẻ.”
“Giống , tôi hiểu rõ mình là người đã định sẵn không yêu thương, , tôi chọn cách đi yêu người .”
“Đây là quá trình tự cứu rỗi của tôi.”
“Có lẽ, hai người cũng đều cần tự cứu rỗi.”
“ nhẫn tâm, vứt bỏ thứ mà mình sợ hãi nhất trong lòng, nếu không, nụ cười dẫu đẹp đâu cũng là chiếc mặt nạ ngụy trang, sở hữu bao nhiêu của cải, quyền thế cũng không làm ý mình.”
Cô chủ khinh bỉ mắng: “Đồ đàn ông ch.ó má, anh ta không xứng ai yêu thì xứng để đi yêu người à?”
“Đồng điệu tương thông? Hồng nhan tri kỷ?”