Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dù chỉ ở độ tuổi 11-12 cô cũng đã bắt đầu tự ti bản thân, khi biết thích cô cảm thấy mình không được xinh xắn gì mà gầy gò, da cũng hơi ngăm . Trái Chi Vũ cô thấy anh đẹp trai, cao ráo lại còn học giỏi nên cô có chút nào tự tin được.
Thời gian cứ trôi , cùng lớn lên, cùng học, cùng vui chơi dường đã là một phần không thể tách rời của .
Giờ đây, Tô Hạ đã trở thành cô thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp ngoài bao mong ước. Chi Vũ cũng vậy, anh vẫn luôn hoàn hảo cô và cũng là chàng trai được bao cô gái mến mộ, tình yêu của cô cất giữ lòng ngày cũng đã ngót nghét 10 năm.
“Cậu làm gì mà cứ ngẩn ngơ ?” Chi Vũ xa chạy lại vỗ vai Tô Hạ đằng sau
Cô quay lại giật mình nhíu mày trách “biết làm vậy tim sắp nhảy ngoài không!?!? Có thể là xỉu tại chỗ đấy”
Chi Vũ cười “tại thấy cậu cứ thẫn . Vậy đã ôn bài chưa, tí có gì thì cứ nói anh đây chỉ cho đảm bảo uy tín luôn”
“Cảm ơn tấm lòng tốt của “đàn anh” ạ, mấy bài này làm ôn tí là xong” Tô Hạ nói giọng điệu hùng hồn.
Sau giờ kiểm tra cực hình , cô bỗng dưng cảm thấy nhức đầu cả cứ lâng lâng cô đổ mồ hôi tưởng chừng hai chân không còn đứng vững , cô liền xin thầy xuống phòng y tế.
Chi Vũ ngồi đằng sau thấy vậy, ánh lo lắng cứ dõi theo cô tận cửa. khi tiếng chuông vừa reo anh liền chạy xuống xem Tô Hạ nào.
“Tô Hạ, cậu sao rồi?”
“Em bị hạ đường huyết, ngủ được một lúc thôi, chắc lại không ăn sáng rồi.” Cô y tế nhẹ nhàng nói
“Giờ bọn trẻ cứ suốt ngày nhịn ăn bỏ bữa, chả biết lo cho bản thân gì cả, haizz!” Cô thở dài rồi khỏi phòng
Anh nghe xong lập tức vội vàng chạy mua ít đồ ăn cho cô. Lúc quay phòng thì đã thấy cô dậy, khuôn mặt anh lo lắng nhìn phía cô.
“Cậu thấy đỡ chưa? Tôi có mua ít đồ, ăn còn lấy lại sức mà đánh tôi ” Anh vừa cười vừa nói không muốn cô cảm thấy không khí mệt mỏi đè nén.
“Cảm ơn nhiều nha, đỡ nhiều rồi. mà ai thèm đánh cậu chứ, hứ”
Anh trêu cô “đừng có cảm động quá mà khóc đấy nhá, không chịu trách nhiệm được đâu”
Cô quay mặt thèm để ý lời anh nói chỉ chăm chăm ăn chiếc bánh ngon lành đang cầm trên tay.
“Chắc nay tôi phải giám sát cậu chặt chẽ được không thì cô chú sẽ la tôi mất” Chi Vũ nói mặt tự hào
“Ai thèm la cậu chứ” cô phồng miệng gặm miếng bánh ngạc nhiên
“Tôi đã hứa bố cậu là sẽ chăm sóc cẩn thận đàng hoàng giờ cậu này chắc tôi còn bị mắng vốn .” Anh tỏ mặt nghiêm trọng.
“Xì, bày đặt.” Cô bĩu môi nói nhỏ. lòng cô hiểu sao lại cảm thấy hạnh phúc lạ thường, dường điều đã làm quên cơn mệt mõi ban nãy của cô.
Được anh quan tâm chăm sóc vậy. Tô Hạ thấy tim mình cứ đứng ngồi không yên. Tự hỏi cảm giác rung động là gì, có lẽ càng ngày cô càng thích anh rồi, muốn càng lúc tiến sâu trái tim anh .
Sau khi được nghỉ ngơi, Chi Vũ đưa Tô Hạ nhà, trên đường anh lo rằng cô vẫn còn mệt nên lâu lâu cứ ngó cô xem cô ổn không. Tay anh cầm biết bao nhiêu là đồ ăn rồi cả cặp , sợ cô mệt nên cầm hết đồ cho cô anh vẫn không cảm thấy an tâm nên cứ liên tục hỏi.
“Khoẻ chưa vậy?”
“Có được không vậy?”
“Hay tôi cõng cậu nha?”
Tô Hạ cứ thấy anh lải nhải quay sang trêu “Ừm, còn đau đầu lắm, nhức cực kì, tại cứ có chiếc loa phát thanh nãy giờ nổ bên tai không ngừng .”
Nghe Tô Hạ nói xong câu anh hiểu được ý cô đang nói mấp mé anh. nhờ anh thấy nhẹ nhõm cô vẫn còn “sức” lắm, chắc không giống bện lắm đâu.
ngang gian hàng cũ mà thuở nhỏ 2 đứa vẫn thường hay ghé, cô vẫn nhớ in cái mùi vị thơm lừng nó cứ bay thoảng thoảng khắp mọi ngõ đường. Cô đưa liếc tiệm hàng thân quen, anh nhận có lẽ cô vẫn muốn ăn thêm gì thấy cô cứ chần chừ nên anh kiếm cớ.
“Mùi thơm ghê, đúng là bao giờ quên được mùi hương này. Hay ghé ăn tí rồi hẵng ?” Anh hếch mũi xoa bụng tỏ đang đói.
Cô thấy anh nói vậy 2 con sáng rực vẫn cố nén giữ thể diện “Hmm thật nãy giờ ăn cũng nhiều rồi, thôi thì cậu nên tôi ăn thôi . Không cần cảm ơn đâu.”
Đúng là chơi nhỏ có khác, anh luôn hiểu ý cô dù chỉ vài hành động, chi tiết nhỏ thôi. Có lẽ cô cũng hề hay biết rằng có lúc nào cũng bên cạnh âm thầm tìm lí do biết cô muốn gì, thích gì.
Tô Hạ vui bước tiệm, càng cô lại không thể nào cưỡng được mùi đồ ăn. Cô gọi tất cả những món đã từng rất lâu chưa được ăn lại. Chi Vũ choáng ngợp rồi bật cười.
“ mà bảo ăn nhiều, tôi nên ăn ư?”
Tô Hạ ngại ngùng chớp “Biết cậu thích ăn những món này nên tôi gọi giúp !”