Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50R1JFMfmi

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta từ nhỏ được nuôi dạy trở Hoàng .
Cho khi thứ muội rơi xuống nước được , nàng vốn nhút nhát lại bỗng nhiên rực rỡ tỏa sáng, tài danh vang khắp .
Ngay Thái tử cũng quỳ mãi trong cung, muốn đổi ý cưới thứ muội.
Sau khi ta gả vào Đông cung, chủ động giúp Thái tử nạp thứ muội làm trắc phi.
Ta ngược lại muốn xem, nàng có dấy sóng gió gì.
–
Phụ thân ta là thầy dạy của đương kim Hoàng đế, xưa nay luôn lấy vẻ nghiêm khắc cứng nhắc đối nhân xử thế, cho dù ở trong cũng vô cùng nghiêm khắc với ta.
Năm Dụ Hòa thứ mười sáu, phụ thân đưa ta, lúc ấy mới năm tuổi, vào cung thỉnh an Thái .
vì được Thái khen một câu “đoan chính nhã nhặn”, Hoàng đế thuận tay ban hôn cho Thái tử lớn ta ba tuổi.
Nhưng ta biết rõ, thứ Hoàng đế muốn không là sự trung của họ Tống, là thế lực của mẹ đẻ ta – họ Dư.
Dư gia đời đời trấn thủ biên cương, trong tay lại có một đội quân họ Dư nổi tiếng dũng mãnh, không sợ c.h.ế.t, giữ cho biên thùy được yên ổn.
Ta từ nhỏ được nuôi dưỡng như một vị Hoàng tương lai, cầm kỳ thư họa, không môn nào không tinh thông.
Ngay binh pháp, chiến lược, lịch sử, ta cũng từng nghiên .
Từ năm sáu tuổi, trong mời nữ tiên sinh dạy riêng.
Vị nữ tiên sinh ấy là trò của sư phụ Thái , cũng là do phụ thân dâng biểu xin Hoàng đế ban ân.
những tiểu thư danh môn tại mới được phép chung, ngay vài vị muội muội thứ xuất trong cũng nhờ ta được thơm lây.
Bao năm , ta luôn giữ vững vị trí đầu bảng, từng được nữ tiên sinh khen rằng “văn tài không thua gì nam nhi”.
Người đời khi nhắc ta, không ai là không tán thưởng.
Thế nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ một buổi yến ngắm hoa ở Trường Hưng .
Trường Hưng vừa nhận được vài chậu hoa quý do Hoàng thượng ban tặng, bày tiệc mời nhân từ bậc ngũ phẩm trở trong triều, nữ quyến của quan viên đều có , ta cùng vài vị muội muội tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Tối hôm trước vừa đổ một trận mưa lớn, xe ngựa đi chậm rãi, đường sá bằng phẳng.
Mẫu thân liếc nhìn Tống Duy Nguyệt đang cúi đầu thấp vì căng thẳng, tay không ngừng xoắn lấy khăn tay, nhíu mày :
“Lần này toàn là nữ quyến danh môn tại , con đừng mất diện họ Tống.”
Ý tứ trong lời , không cần cũng hiểu.
Ta vốn hiểu rõ tính tình của tam muội, đưa cho mẫu thân một ánh mắt trấn an.
Quả nhiên sau đó, tam muội càng cúi đầu thấp .
Trong yến tiệc, nhân đi đi lại như chong chóng, đều hiểu rõ Trường Hưng là muốn mượn dịp này hiện Hoàng thượng sủng ái.
Thế nhưng đây cũng là cơ hội nhân kết giao, nếu có bám được một hai thế gia quyền quý, biết đâu có giúp cho quan lộ của trượng thêm thuận lợi.
Ta đứng sau lưng mẫu thân, một đám nhân vây quanh tán dương không dứt miệng, nhưng nét cười trên vẫn giữ đúng lễ, ngay độ cong nơi khóe môi cũng không hề thay đổi.
Đúng lúc ấy, một tiếng kêu thất thanh vang .
Ta ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Tống Duy Nguyệt rơi xuống hồ, hai tay liên tục vẫy vùng, tiếng cầu dần yếu đi.
Trên bờ là những tiểu thư dọa ngẩn người, ta là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, vội sai người bên cạnh là Thanh Tự, nàng nhảy xuống người.
Lúc chọn nha hoàn, ta mắt tới Thanh Tự biết bơi, không ngờ hôm nay lại thật sự hữu dụng.
Thanh Tự lanh lẹ sai vặt trong , không cho nam nhân nào đụng vào người Tống Duy Nguyệt, nhanh chóng đưa nàng bờ.
Lúc này, Tống Duy Nguyệt hôn mê bất tỉnh, Thanh Tự vận dụng mọi cách vẫn không thấy nàng tỉnh lại.
Khi mọi người đang cho rằng nàng không khỏi, Tống Duy Nguyệt bỗng phun ra một ngụm nước, từ từ mở mắt.
“ tỉnh rồi!”
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, ta lại mẫn cảm nhận ra trong mắt Tống Duy Nguyệt hiện vẻ xa lạ.
Từ sau khi rơi xuống nước, Tống Duy Nguyệt bệnh nặng một trận, mãi một tháng sau mới xuống giường được.
nhân Trường Hưng đích thân tạ lỗi, một thứ nữ mất mẹ như nàng được đối đãi như vậy, ai cũng không truy thêm.
là, khi Tống Duy Nguyệt quay lại đường, ai nấy đều ngạc.
Có lẽ vì mới bệnh xong, khuôn nàng gầy , nước da trắng , nhìn càng thêm linh động.
Vẻ rụt rè ngày trước không , thấy nữ tiên sinh lễ phép chào hỏi.
Trên lớp, nàng không e dè, dám hỏi dám .
Thậm chí dám tranh luận với tiên sinh, lời lẽ không hề thua kém, khiến tiên sinh nổi giận ôm sách bỏ đi.
Ta hiểu rõ trong lòng, Tống Duy Nguyệt không sai, tiên sinh tức giận chẳng vì mất trước trò.
Khi ta ngẩng đầu nhìn sang, không bỏ được tia đắc ý trong mắt nàng.
Đêm ấy, Tống Duy Nguyệt quỳ gối trong chính đường, dáng vẻ ngoan ngoãn, cúi đầu không .
Phía trên là phụ thân – Thái sư – sắc âm trầm.
“Nếu miệng con lanh lợi như vậy, sao không tranh luận với phụ thân thử xem?”
Nghe nữ tiên sinh bẩm báo, phụ thân tưởng mình nghe nhầm — một Tống Duy Nguyệt vốn luôn yếu đuối, lại có khẩu chiến thao thao?