Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta mỉm cười dịu dàng, nắm lại tay hắn, nhẹ giọng an ủi:
“Phu thê đồng tâm, bệ hạ lo nghĩ, cũng là điều thiếp lo nghĩ. Điều bệ hạ mong muốn, cũng là điều thiếp nguyện .”
Từ sau hôm đó, ta thường đích thân làm canh thuốc, vào Đại cung, vừa chăm sóc sức khỏe hoàng đế, vừa bàn triều chính cùng hắn.
Người trong thiên hạ đều : Đế hậu đồng , là phúc của muôn .
Nửa năm sau, kỳ cử hành, nhiều nữ trúng , dựa theo gia thế phong cấp bậc, an trí vào lục cung Đông Tây.
Duy Nguyệt vì chủ trì nên phong làm phi, Hoàng đế còn khen nàng xử sự chu toàn, ban quyền phụ trách Lục cung.
Tuy dưới gối không có con, nhưng vì nắm quyền điều phối hậu cung, địa vị của nàng chẳng khác gì Lục Hiền phi – người có con.
Ngày mùng bốn tháng năm năm Dụ Khánh thứ sáu là nhật ba mươi lăm tuổi của ta, cũng là năm thứ mười chín kể từ ta gả vào hoàng cung.
Sau hạ triều, Hoàng đế liền đến thẳng Phượng Nghi cung, sai người mang lễ mừng nhật đến.
Xem kỹ thì toàn là trâm vòng trang sức dành riêng Hoàng hậu.
Tuy vậy, ta vẫn làm vẻ vui mừng, bởi lẽ, chỉ cần Hoàng đế chịu đến, với ta thế là đủ.
Đúng lúc người đang dùng bữa tối, Thanh Tự vào báo: thị nữ thân cận của phi đến cầu kiến, mặt mày hốt hoảng, phi đau bụng dữ dội, mặt trắng bệch, đến nỗi khiến người kinh sợ, cầu Hoàng đế mau tới xem.
Hoàng đế nghe xong, lập tức buông đũa ngọc, không một lời, vội vã rời đi.
Ta thản nhiên thu hồi ánh , một mình tiếp tục dùng bữa.
Đúng lúc ấy, Cố Văn Hoằng vội vã đến, tay còn xách theo một hộp đồ ăn, nghiêm cẩn hành lễ: “ hậu.”
Mười sáu tuổi, Cố Văn Hoằng đã vô cùng chững chạc, dung mạo càng giống Hoàng đế, trên người thấp thoáng khí chất đế vương.
Nhìn đứa con ta thương yêu và kỳ vọng nhất, ta khẽ cong khóe .
Cố Văn Hoằng từ trong hộp một đóa đường: “Đây là nhi thần dùng trong ngự viên nghiền nước, cùng mật nấu thành, làm nên đóa đường . hậu, chúc người thần vui vẻ.”
Mật đường nặn thành nhiều hình dạng khác nhau, kết thành một đóa đủ loài đua nở.
Nhìn món quà nhật đầy tâm ý trước , ta không khỏi ướt mi .
Thấy vậy, Cố Văn Hoằng vụng về tới, giúp ta lau nước trên má, khẽ : “ hậu, người vẫn còn có nhi thần.”
Ta nhìn đứa con mình dốc tâm bồi dưỡng , nhẹ nhàng gật đầu.
Tiên đế cần chính, mở rộng bờ cõi.
Đến đời Hoàng đế lên ngôi, thiên hạ đã yên ổn.
Ngoài con cái từ phủ Thái trước kia, hậu cung không còn thêm hoàng tự.
Ngay cả mấy vị hoàng từ phủ Thái cũng có người bệnh c.h.ế.t yểu.
Các đại thần tiền triều bèn cớ hậu cung con cái đơn bạc, đề nghị mở kỳ .
Những năm ấy, ta đã nhiều lần tổ chức lớn nhỏ, chọn toàn nữ trẻ đẹp.
Hoàng đế dần dần lơ là chính sự, đêm nào cũng hoan lạc với tân sủng trong cung, thậm chí ban ngày cũng chìm đắm trong dục.
Dù có thần dâng sớ gián, cũng bị Hoàng đế nổi giận mắng mỏ, thậm chí giáng chức, coi như lời răn đe bá quan văn võ.
Lâu dần, khiến triều thần bất mãn, hoang mang.
Cố Văn Hoằng muốn vào Đại cung khuyên , nhưng bị ta ngăn lại:
“Con chỉ cần làm tốt bổn phận của trưởng hoàng , khác không cần nhúng tay. Giang sơn , sớm muộn gì cũng là của con.”
Đây là lần đầu tiên ta thẳng thắn dã tâm của mình.
Cố Văn Hoằng chỉ hơi sững lại, rồi thu hết cảm xúc, cúi mình vái một cái: “Nhi thần tuân mệnh.”
Thấy Hoàng đế không còn lo nước, tình thế ngày càng vượt ngoài kiểm soát, ngoài gian bắt đầu xuất hiện những lời như “hoang dâm vô đạo”, “một đời hôn quân”.
Ta đến Đại cung, quỳ trước điện, lưng thẳng tắp, cao giọng:
“Thần thiếp có tội, cầu xin Bệ hạ trách phạt.”
Là Hoàng hậu thì phải có trách nhiệm gián, nay thấy Hoàng đế sa vào tửu , ta – một nước chi hậu – phải chịu trách nhiệm.
Nghe thấy động tĩnh, Hoàng đế khỏi Đại cung, tay chắp sau lưng, bốn nhìn nhau.
Màn kịch kết thúc Hoàng đế đích thân đỡ Hoàng hậu đứng dậy, người sóng vai vào Đại cung.
Từ đó trở đi, Hoàng đế ít triệu hạnh tần phi, cũng lý do hậu cung hoàng tự đủ đầy để ngừng , quay lại xử lý quốc sự.
Vì Quốc quỳ xuống gián, trong cung ngoài cung xôn xao bàn tán, toàn là lời ca ngợi.
Thậm chí gian còn truyền tụng: Có Quốc như thế, là phúc của hoàng thất, là phúc của muôn .
Năm Dụ Khánh thứ chín, Hoàng đế bất chấp khuyên , cớ “hầu hạ trong cung nhiều năm”, phong Duy Nguyệt làm Quý phi, dù dưới gối nàng vẫn chưa có con.
Từ Hoàng đế đăng cơ tới nay, người sủng ái nhất là Duy Nguyệt, nhưng bụng nàng vẫn yên lặng không động tĩnh.
Một là không công lao với xã tắc, là không ích gì hoàng tự, một nữ thứ thì làm sao xứng với vị trí Quý phi?
Song là hậu cung, ý kiến của các đại thần nhanh chóng bị Hoàng đế trấn áp.
Chỉ là vì , quân thần bắt đầu chia rẽ.
Còn phong, là do ta đề xuất.