Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/gI29VkmZT

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Muốn ngồi vững vị trí Thái tử phi, đêm tân hôn này vô quan trọng.

“Ngày mai ta sẽ đến cầu xin Hoàng , để Duy Nguyệt được vào cửa.”

Trong đôi mắt kinh ngạc của hắn, ta chỉ thấy ánh mắt bình lặng như nước của chính mình.

Cuối , Thái tử đêm ấy.

sáng hôm tỉnh dậy, bên cạnh hơi ấm.

Ta kịp để tâm đến thân đau nhức lần đầu giao hoan, liền đứng dậy đến thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu, mới bước vào Ninh cung.

khi ta tuổi, mỗi thân đều đưa ta vào cung thỉnh an Thái hậu.

Ta hiểu dụng ý của thân – Thái hậu là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, thân muốn chỗ dựa chỉ là Hoàng đế.

Tham vọng của thân, ta biết rõ tuổi.

Thái hậu tôn quý hơn ta tưởng, gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng mang theo vẻ ái.

Khác hẳn với sự nghiêm khắc của thân, Thái hậu luôn nở nụ cười hiền hậu, âu yếm ta là Hoa nhi.

Ngay thân cũng chưa từng ta như vậy.

Thái hậu con gái, cháu gái cũng gần gũi.

Khi thấy ta, nói ta khiến nhớ đến thời thiếu nữ của mình, liền xem ta như cháu gái ruột.

Tuy ngoài miệng khen ta đoan trang lễ độ, yêu thích nhất là khi ta nằm trên đùi , ngọt ngào tiếng “ ”.

Chỉ là lễ nghi, ta chỉ dám “Nương nương”.

Điều này, ngay thân cũng hay biết, chỉ biết rằng Thái hậu yêu quý ta, thường ta vào cung trò chuyện.

nhỏ đến lớn ta luôn giữ hình tượng đoan trang hiền thục, chỉ khi ở trước mặt Thái hậu mới dám cởi bỏ lớp vỏ ấy.

hôn sự hai ta chưa được vào cung diện kiến .

Nay gặp , Thái hậu hiền hòa như xưa, chỉ là tóc mai lấm tấm bạc nhiều hơn.

Đợi đến khi sai lui tất nô tài, ta mới xách váy chạy đến, như thuở bé nằm lên đùi , chính đại quang minh : “ .”

“Ôi, ngoan lắm.”

Thái hậu nhẹ nhàng vuốt mái tóc chưa bị trâm ngọc che khuất, trong mắt là ánh lệ ta nhìn thấy.

“Cháu” và “ ” hàn huyên thật lâu, mãi đến bữa trưa, mới đến lúc cáo .

Ngay lúc ấy, ta quỳ xuống, phủ phục dưới đất.

“Tôn tức thỉnh cầu Hoàng ban cho ân huệ.”

Đây là đại lễ hiếm thấy khi ta ở riêng Thái hậu.

Ánh mắt Thái hậu như soi thấu lòng , lặng lẽ thở dài tiếng.

Ý chỉ của Thái hậu rất nhanh được ban đến phủ Thái sư.

Vào ngày lành, Duy Nguyệt ngồi kiệu nhỏ cửa hông vào Đông cung, trở thành thiếp thất của Thái tử.

Ta cũng phái đưa rất nhiều lễ vật đến, dù sao nàng cũng mang họ , cũng là ta đích thân cầu xin được.

lẽ áy náy, Thái tử bắt đầu đến phòng ta nhiều hơn.

chỉ cần Duy Nguyệt nói câu khỏe, hắn lập tức khoác áo rời đi.

Ta giả vờ lật ngủ say, mở mắt ra, ánh mắt sáng như gương.

Đông cung lần lượt rước thêm vị trắc phi vài thị thiếp, đều là nữ nhi của quyền thần.

Thái tử mỗi ngày ngoài xử lý chính vụ, thì đều ở bên Duy Nguyệt.

ta, vào đầu hạ thì phát hiện thai.

Thái tử dường như chỉ vui mừng ngày, rồi nghe Duy Nguyệt đập vỡ cái bình hoa, liền vội vã chạy tới dỗ dành.

Vở diễn như thế, ta sớm quen rồi.

Dẫu vậy, ta ngày ngày đến Ninh cung hầu hạ.

Thái hậu già yếu, ngày tàn sắp đến, thân ngày suy nhược.

Căn bệnh dai dẳng bỗng nhiên ngày nay chuyển biến, ta và Thái hậu đều rõ, qua là hồi quang phản chiếu thôi.

Thái y nói rõ ràng, bệnh nhập vào tạng phủ, t.h.u.ố.c thang cũng vô ích.

Dù ta quỳ lạy van cầu Thái hậu, mong cố gắng cầm cự chờ đứa chắt ra đời, Thái hậu cũng gật đầu đồng ý, rốt cuộc là vô dụng.

Thái hậu cuối vượt qua mùa đông này, hóa hạc bay xa.

cung phủ trắng khăn tang, hoàng hậu dẫn chúng cung quy gối trước Ninh cung.

Ta đau đớn đến lần ngất xỉu, nước mắt chảy đến cạn khô, thì đột nhiên bụng đau dữ dội.

Khi ta ôm bụng nhăn mày đau, vô tình chạm phải ánh mắt của Duy Nguyệt.

Đôi mắt ấy lạnh lẽo, vô tình, nơi khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu.

Trong lúc mọi bi ai ngớt, nàng tỏ ra hợp cảnh.

Ấy là bất kính với Thái hậu, cũng là khiêu khích với ta.

Ngày mười sáu tháng hai Dụ Hòa ba mươi, vào tẩm điện bên của Phượng Nghi cung, ngày thứ hai khi Thái hậu băng hà, ta sinh ra trưởng tử của Thái tử.

Khi ta lâm bồn, Thái tử đang bận chăm sóc Duy Nguyệt, Thái hậu mất khóc đến ngất đi.

Bên ngoài chỉ hoàng hậu đám thị thiếp ở Đông cung trấn giữ.

Tựa hồ lạnh lùng khi nãy phải là Duy Nguyệt.

Ngay tên của trưởng tử cũng là do hoàng đế đích thân đặt – Cố Văn Hoằng.

khi ta sinh Văn Hoằng, Thái tử lấy cớ ta sinh non, thân suy yếu, giao quyền quản gia cho Duy Nguyệt.

Dù chỉ sinh sớm mười ngày, hắn cũng viện làm lý do.

Ta sớm lạnh lòng, nào thế đau buồn?

Ngày hôm yến mừng đầy tháng của Văn Hoằng, ta bế con đến Phượng Nghi cung thỉnh an hoàng hậu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương