Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Trước khi rời đi, anh bộ váy tôi mặc không cần trả lại.

Tôi hoảng hốt: “, như thế sao được, chắc đắt lắm!”

Anh hỏi ngược: “Em thích nó không?”

Tôi gật đầu lia lịa: “Thích chứ.”

Ánh anh dịu dàng, giọng lại bình thản như ra quyết định cho nhân viên:

“Vậy coi như tiền tăng ca tôi tặng em.”

Chiếc xe lăn đi, tôi mới sực nhớ ra—

Tên tư bản này thật khéo bóc lột, ngay cả “tăng ca phí” cũng tính bằng váy áo!

Sáng hôm sau, tôi ngủ thẳng tới trưa.

Chiếc váy đỏ sẫm treo trong tủ như một nhắc nhở: tất cả tối qua không phải mơ.

Điện rung. Tin của Phí vang lên, giọng nghe không :

“Em không còn nghệ sĩ nào phải quản lý sao? này rồi mà vẫn chưa thấy em đâu?”

Tôi còn đang dụi , thì tin thứ hai đến:

“Em bị bệnh à? Đợi chút nữa tôi qua.”

Nghe câu , tôi tỉnh hẳn.

Trời ạ, nhân viên còn gì đáng sợ hơn khi vừa quan tâm vừa bất ngờ gọi tới?

Chưa kịp trả , chuông cửa vang.

Tôi nhìn qua mèo—là Phí , vest chỉnh tề, một tay còn xách giỏ rau!

Tôi mở cửa, bối rối: “… anh…?”

Anh nhìn tôi, bình thản: “Xem ra không phải bệnh, chỉ là lười.”

Rồi ánh lướt qua bộ đồ ngủ thỏ của tôi.

Khóe môi anh khẽ cong: “Bộ này dễ thương đấy. Xem ra 600 tệ tôi bỏ ra không phí.”

Tôi cứng đờ như hóa đá.

Anh thản nhiên bước , treo áo vest lên ghế, đeo tạp dề, chuẩn bị bếp.

“Tưởng em bệnh nên định nấu cháo. thì thôi, nấu cơm cũng được.”

Tôi há hốc: “Anh… nấu ăn?”

Anh liếc nhìn tôi, nhún vai: “Em không đâu có nghĩa khác cũng không .”

Đúng là bất ngờ nối tiếp bất ngờ.

Nhìn bóng dáng anh trong bếp, khoảnh khắc , cái gọi là “tổng tài cao cao tại thượng” bỗng biến mất.

Chỉ còn lại một đàn ông giản dị, đứng trong căn bếp của tôi, chuẩn bị bữa ăn.

Đến khi anh lấy thêm nguyên liệu , tôi không nhịn nổi:

, sao cái gì anh cũng thế?!”

Anh ngừng tay, nhìn tôi, giọng chậm rãi:

“Em nhất định phải gọi tôi là à?”

Tôi ngập ngừng: “… Học trưởng?”

Rồi lí nhí: “Nhưng anh trả lương cho em, không gọi thì kỳ…”

Anh không nữa.

Tôi tưởng mình lỡ , liền nịnh hót loạn xạ:

“Phí tổng? Boss Phí? Phí học trưởng? … ?”

Ngón tay anh khẽ dừng, khóe môi giãn ra:

“Ừm.”

Tôi: “…”

Chiếc ngọt sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu chút trang trí.

Ngay lúc , điện anh reo. Anh nghe máy, vẻ mặt nghiêm lại.

“Công ty có việc, tôi phải đi trước.”

Bóng dáng anh rời đi vội vã. Tôi nhìn chiếc nhỏ xinh còn lại trên bàn, bật nhẹ.

Thì ra, anh cũng không hề xa cách như tôi nghĩ.

Chẳng qua… anh điềm đạm và tinh tế hơn một chút mà thôi.

Chiếc ngọt còn dang dở trong tay tôi bỗng trở nên nhạt thếch, ngay khi tin từ Phí hiện lên màn hình.

“Ăn xong thì mau việc, hợp đồng hôm qua còn trì hoãn đến bao ?”

Chỉ một dòng chữ, toàn bộ dư vị ngọt ngào vừa rồi liền biến mất.

Chuông thông báo lại vang lên. Vẫn là anh.

“Nghệ sĩ dưới tay em không nhiều, lịch trình chắc sắp xếp xong cả rồi chứ?”

Tôi vội vàng đáp:

“Vâng, gần đây em xếp xong hết rồi ạ.”

Một lát sau, tin tiếp theo đến, giọng điệu nghiêm túc nhưng không hề lạnh lẽo:

“Hoàn thành nốt những việc còn tồn đọng đi. Mai em được nghỉ một ngày.

Ngày kia, show hẹn hò của Ôn Thuật bắt đầu quay, em đi công tác với tôi.”

Tôi vừa định gõ mấy chữ từ chối, thì tin khác lại đến như chặn trước suy nghĩ của tôi:

“Tốt nhất đừng từ chối. Không thì hôm nay coi như em về sớm, lương vẫn sẽ bị trừ.”

Ngón tay đang định nhấn gửi liền dừng lại, tôi cắn môi, xóa sạch dòng chữ kia.

Cuối cùng, tôi chỉ có gõ hai chữ ngắn gọn:

“Tuân lệnh!”

Ném điện lên sofa, tôi ngả xuống, lẩm bẩm:

“Tên tư bản độc ác…”

Tôi vừa định gõ mấy chữ từ chối, thì tin khác lại đến như chặn trước suy nghĩ của tôi:

“Tốt nhất đừng từ chối. Không thì hôm nay coi như em về sớm, lương vẫn sẽ bị trừ.”

Ngón tay đang định nhấn gửi liền dừng lại, tôi cắn môi, xóa sạch dòng chữ kia.

Cuối cùng, tôi chỉ có gõ hai chữ ngắn gọn:

“Tuân lệnh!”

Ném điện lên sofa, tôi ngả xuống, lẩm bẩm:

“Tên tư bản độc ác…”

Khi anh trai bận rộn với chương trình hẹn hò, công việc của tôi cũng nhẹ nhàng hơn. Tối , Phí gọi điện, giọng anh dịu dàng đến mức khiến tôi thoáng ngẩn .

“Ngày mai nhớ chuẩn bị hành lý. Nếu cần trang điểm, tôi có lùi lịch một tiếng.”

“Lùi lại một tiếng thì mấy ?” – Tôi vừa xem phim vừa trả .

“Khoảng chín . Chúng ta sẽ đi .”

“Đi ? Khách hàng gì mà lãng mạn thế?” – Tôi bật .

Anh khẽ đáp:

“Cảm ơn khen.”

Không kìm được, tôi bật dậy chuẩn bị hành lý. Thử hết bộ váy này đến bộ váy khác, đến lúc nhận ra bản thân đang gì thì trên TV vang lên câu như đang chọc ghẹo tôi:

tiêu rồi, rơi lưới tình rồi!”

Tôi vội vàng tắt TV, nhưng nhìn gương mặt mình trong gương, nụ sáng bừng không giấu đi được.

Sáng hôm sau, đúng chín , chiếc xe quen thuộc chờ dưới chung cư.

Anh nhìn chiếc vali nhỏ tôi mang theo, khẽ nhướn mày:

“Mang ít vậy à?”

“Em có chuyển nhà đâu, chỉ đi công tác thôi mà.” – Tôi ngơ ngác.

Anh mỉm , không gì thêm, chỉ cẩn thận nhận lấy vali rồi đặt cốp.

Khi mở cửa ghế phụ, anh bằng giọng trầm ấm:

“Lên xe đi, Niệm Niệm.”

Tim tôi bỗng khựng lại. Ghế phụ – hai chữ ấy lại gợi đến vô số suy nghĩ vụn vặt.

Anh cúi xuống, kéo dây an toàn giúp tôi. Khoảnh khắc , hơi thở của anh thoáng chạm cổ, khiến tôi khẽ rùng mình.

“… Em xịt nước hoa à?”

Tôi đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Anh ngồi thẳng dậy, bàn tay đặt vững vàng lên vô lăng, khóe môi cong nhẹ:

“Rất thơm, đáng đồng tiền bát gạo.”

Chưa kịp hoàn hồn, anh thong thả thêm:

“Thật ra, lần này không phải công tác. Là đưa em đi du lịch.”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi rõ: mình không còn đường lui nữa.

hiện ra nơi cuối chân trời, xanh biếc và lấp lánh. Tôi như đứa trẻ, reo khẽ:

kìa, Phí !”

Anh không trả , chỉ để mặc tôi sướng. Ánh anh lặng lẽ nhìn, dịu dàng hơn cả ngọn gió thổi qua hàng dừa ven bờ.

Những ngày bên , anh vừa xa cách lại vừa gần gũi.

Anh không chen niềm trẻ con của tôi, nhưng luôn đi bên cạnh, lặng lẽ để ý đến từng bước chân tôi.

Đêm buông, tôi mệt nhoài ngả xuống giường trong khách sạn, lòng vẫn lâng lâng như mơ.

Nhưng rồi, sóng gió không chờ tôi tận hưởng lâu.

Ảnh chụp ở bãi bất ngờ bị tung ra. Tin tức tràn lan, khiến cả thành phố như bàn tán về chúng tôi.

Khi tôi hốt hoảng hỏi cách xử lý, anh chỉ khẽ kéo tôi lại gần, giọng trầm tĩnh:

“Ôn Thời Niệm, em không nhận ra sao? Anh muốn hẹn hò với em.”

Trái tim tôi như nổ tung.

Anh cúi xuống, áp đôi môi ấm áp lên môi tôi, chặn đi mọi phản bác.

Ngoài kia, thế giới ồn ào với đủ loại tin đồn.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ có hai chúng tôi – lặng yên mà ngọt ngào, như tất cả đều được định sẵn từ lâu.

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của ~ ☕️

Chào mọi ! Bộ này được mình từ phần mềm dịch.

này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu thấy đọc ổn ổn, … thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn , bé chỉ ngồi thôi chứ chưa giàu được từ đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 5k – mình hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi liền 1 bộ mới


🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là cả ngày !

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương