Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nghe đến cái tên ấy, sắc mặt anh lập tức tối sầm: “Lại gây chuyện gì nữa?”
Tôi thở dài. Quả nhiên, ngay cả tôi cũng biết anh trai mình là một cục phiền toái.
“Ôn Thời Niệm.”
Giọng anh trầm thấp, xen lẫn sự bình thản nắm bắt. Trong khi ký tài liệu, anh nói như ra lệnh:
“Trợ nghỉ, em đi cùng tôi một chuyến.”
Tôi ngơ ngác, chỉ vào mình: “Em? Nhưng… em không biết…”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
“Em không cần biết. Chỉ cần đi bên cạnh tôi là được.”
Thấy tôi còn chần chừ, anh khẽ cau mày, giọng đạm nhưng có sức nặng:
“Trong buổi có rất nhiều loại bánh. Tôi nghĩ… em thích.”
Tôi sững lại, không kìm được mà hỏi: “… sao anh biết?”
Khóe môi anh hơi nhướng, ánh mắt lạnh nhạt thường ngày bỗng thoáng qua một tia trêu chọc:
“Bàn làm việc của em nào cũng thoang thoảng mùi kem, ngăn kệ nào cũng đầy bánh ngọt. Tôi không mù, cũng không mất khứu .”
Mặt tôi đỏ bừng.
Anh lại nhìn thẳng vào tôi, giọng nói mang khẳng định:
“Vậy, có vấn đề gì không?”
Tôi vội lắc đầu. “Không có vấn đề.”
Tôi còn định hỏi về trang phục, thì anh dứt khoát:
“Năm giờ chiều , tôi đưa em đi làm tạo .”
“Trang trọng vậy sao…” Tôi khẽ lẩm bẩm, trong lòng bất dấy chút mong đợi.
Dù làm quản bao năm trong giới, tôi chưa từng được một “tạo chuyên nghiệp” cho chính mình.
Anh “ừm” một tiếng, tĩnh như thể mọi chuyện vốn dĩ phải thế:
“Em chỉ cần . Mọi thứ còn lại tôi lo liệu.”
Khoảnh đó, tôi khẽ lệch nhịp.
Ra khỏi văn phòng, tôi ôm ngực, tự trấn mình. Nhưng không chịu yên.
đầu tiên, tôi có cảm … như thể mình vừa trúng một giải thưởng lớn mà không hề hay biết.
Dù làm quản bao năm trong giới, tôi chưa từng được một “tạo chuyên nghiệp” cho chính mình.
Anh “ừm” một tiếng, tĩnh như thể mọi chuyện vốn dĩ phải thế:
“Em chỉ cần . Mọi thứ còn lại tôi lo liệu.”
Khoảnh đó, tôi khẽ lệch nhịp.
Ra khỏi văn phòng, tôi ôm ngực, tự trấn mình. Nhưng không chịu yên.
đầu tiên, tôi có cảm … như thể mình vừa trúng một giải thưởng lớn mà không hề hay biết.
Thực ra, tôi quen biết Phí Yến Lâm từ rất lâu trước khi trở thành cấp dưới của anh.
Anh là bạn học cùng lớp với anh trai tôi, Ôn Thuật – một người ngành ảnh, còn tôi học âm nhạc.
Những ngày đó, hầu như ngày nào tôi cũng gặp anh. Anh lặng lẽ, tĩnh, khác hẳn với sự ồn ào của những sinh viên nghệ thuật xung quanh. Sự chín chắn của anh làm tôi vừa nể vừa e dè.
Sau , khi anh trai tôi nói Phí Yến Lâm mở công ty riêng, khuyên tôi học lấy chứng chỉ quản để vào làm, tôi tin.
Tin vào lời “xúi dại” ấy.
Để rồi , ngày nào tôi cũng phải cùng đối phó với hai người đàn ông: một anh trai phiền phức và một ông nghiêm .
Trớ trêu thay, Phí Yến Lâm còn ở ngay đối diện nhà tôi.
Sáng nào, khi tôi còn loay hoay trong bếp, anh chạy bộ xong, mồ hôi lấm tấm trên áo thể thao. Sự kỷ luật của anh làm tôi ngạc nhiên, thậm chí nhiều tôi còn mong anh trai mình học hỏi phần nào.
Nhưng đó chỉ là mong muốn của tôi.
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi, anh đến gần bàn, khẽ gõ nhịp tay.
“Hợp đâu rồi? như tôi chưa ký.”
Tôi nghẹn lời, trong đầu rít : Trí nhớ kiểu gì mà tốt quá mức vậy chứ…
Anh khẽ cười, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
“Thôi, không cần gấp. Giờ đi tôi đến buổi từ thiện.”
Trong khoảnh đó, dáng người anh như phủ một quầng sáng khiến tôi rời mắt.
xe, thói quen, tôi mở cửa ghế sau.
Anh nhíu mày, giọng nhiên: “Em nghĩ tôi là tài xế à?”
Tôi giật mình: “Hả… chẳng lẽ anh tự lái?”
Ánh mắt anh lướt sang tôi, ra hiệu: “Ngồi ghế phụ đi. Tôi không có hứng làm tài xế.”
“… Vâng.” Tôi rụt rè ngồi xuống, đập không nhịp.
Nhân anh chưa chú , tôi len lén tra cứu: ‘ để mình ngồi ghế phụ có gì?’
Kết quả khiến tôi bối rối:
“Ghế phụ là vị trí gần nhất với tài xế, nghĩa với sự tin cậy.”
“ thời, đó cũng là vị trí nguy hiểm nhất, thể hiện sự hành.”
Tôi chau mày. Chẳng lẽ anh muốn nhắc khéo mình: từ bây giờ, tôi và anh ngồi chung một thuyền?
Đúng ấy, ánh mắt anh thoáng liếc sang. Tôi cứng người.
“… mặt em có gì à?”
Anh im lặng nhìn tôi hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng:
“Lớn thế rồi, không biết thắt dây toàn sao?”
Ánh mắt anh như ẩn giấu chút trêu chọc, nhưng giọng nói lại trầm ấm, vang trong không gian hẹp:
“Hay là… để tôi giúp em?”
Mặt tôi nóng bừng. “Không cần đâu ạ!”
Tôi vội cúi xuống, lóng ngóng với chiếc dây toàn, nhưng càng gấp lại càng loạn.
Cuối cùng, anh khẽ thở dài, vươn tay giúp tôi. Những ngón tay thon dài, động tác dứt khoát mà giữ một khoảng cách toàn tuyệt đối.
Lịch thiệp. tĩnh. Không hề vượt giới hạn.
Chỉ có tôi, ngồi đó, trái rung động đến mức che giấu.
Rõ ràng thì chẳng có gì sai, nhưng trong lòng tôi vừa ngượng vừa… tiếc tiếc cái gì đó nói thành lời.
Để bớt lúng túng, tôi lôi thoại ra mở video.
dè video đầu tiên lại chĩa thẳng vào tôi:
“Trời ơi, có người còn không biết nghĩa của ghế phụ sao?”
“ trai để gái ngồi ghế phụ nghĩa là gì? Nghĩa là xe và người lái… đều là của cô ấy nha ~”
Tôi trợn tròn mắt, suýt làm rơi thoại, vội tắt ngay lập tức.
dè video đầu tiên lại chĩa thẳng vào tôi:
“Trời ơi, có người còn không biết nghĩa của ghế phụ sao?”
“ trai để gái ngồi ghế phụ nghĩa là gì? Nghĩa là xe và người lái… đều là của cô ấy nha ~”
Tôi trợn tròn mắt, suýt làm rơi thoại, vội tắt ngay lập tức.
Khoảnh im lặng sau đó mới thật sự tra tấn.
Trong xe, điều hòa để 26 độ, mà tôi lại thấy lạnh buốt sống lưng.
Tôi chỉ mong cửa xe bật mở để tôi chui ra chạy luôn.
Suốt chặng đường, không nói một lời. Tôi cố gắng ngồi ngay ngắn như pho tượng cho đến khi xe dừng trước tiệm làm tạo .
Phí Yến Lâm xuống xe, động tác lưu loát, rồi vòng qua mở cửa cho tôi.
Khóe môi anh khẽ cong, giọng bình thản:
“Ôn Thời Niệm, đến nơi rồi.”
Bộ dạng anh phong độ, lịch sự đến mức… chẳng giống như vừa đi cùng tôi trong cái không khí gượng gạo chết người ấy.
Bước vào sảnh, quản lập tức cúi chào: “Chào tổng giám đốc Phí.”
Anh nhẹ nhàng đặt tay lưng tôi, đẩy tôi tiến về phía trước:
“ cô ấy đi cùng tôi đến buổi . Chọn váy đỏ cho cô ấy.”
Tôi sững người: “Anh… sao biết em thích màu đỏ?”
Anh nhướng mày, mắt thoáng tia cười nhạt:
“Gu thẩm mỹ của em hiếm khi hợp với tôi, nên tôi nhớ rất rõ.”
… Tôi cứng họng.
Trong phòng trang điểm, tôi tranh thủ nhắn cho anh trai:
Tôi: “Anh, tối em đi dự từ thiện cùng Phí Yến Lâm. Về muộn một chút.”
Anh trai tôi trả lời gần như ngay lập tức:
“Em đi với cậu ta làm gì? cho phép?”
Tôi gõ lại: “Anh ấy bảo trợ bận, nên nhờ em đi cùng.”
Phía bên kia hiện một chữ:
“Ha.”
Sau đó tuyệt nhiên im lặng.
Tôi: “…” Anh tôi đúng là kiểu “cấm nói chuyện nữa” đây mà.
Đành bỏ thoại qua một bên, tôi ngẩng nhìn gương.
Người trong gương trang điểm chỉn chu, váy bút chì đỏ ôm gọn vóc dáng, khác hẳn với tôi thường ngày.
lâu rồi tôi không thấy mình… “đẹp” nghĩa nghiêm túc như thế.
Khi bước ra, Phí Yến Lâm cũng thay đồ xong.
Bộ vest đỏ sẫm trên người anh vừa vặn đến mức hoàn hảo, lại vô tình “ăn khớp” với váy của tôi.
Anh nhìn tôi, ánh mắt thoáng nét hài lòng, chỉ gật đầu nhẹ rồi đưa thẻ thanh toán.
Tôi đứng bên cạnh mà cứ thấy lòng như bay bổng.
Buổi diễn ra, tôi vốn quen môi trường đông người, vậy mà đó lại lúng túng đến tin.
Cứ như thể mình đang trong giấc mơ, làm gì cũng thiếu tự nhiên.
Khi kết thúc, chúng tôi ngồi ghế sau xe. Vì anh uống, tài xế riêng tới lái.
Khoảng cách giữa tôi và anh không xa, nhưng cảm ngột ngạt lại càng rõ.
Để giảm căng thẳng, tôi mở thoại lướt mạng.
dè, video đầu tiên lại là cái clip quen thuộc kia:
“Ghế phụ chính là tuyên ngôn ngầm: Người phụ nữ đó, có vị trí đặc biệt trong lòng anh ta!”
Tôi hoảng hồn, tắt ngay, rồi xóa luôn app, thao tác nhanh như gió.
Phí Yến Lâm ngồi cạnh, khóe môi cong cong:
“Thì ra em nghĩ hướng đó?”
Tôi nóng bừng mặt: “Em không có! Em… em nào dám mơ tưởng đến anh!”
Câu nói vừa thốt ra, không khí trong xe như giảm thêm vài độ.
Một sau, anh mới chậm rãi cất tiếng:
“Gan em… đúng là nhỏ thật.”
Tôi chết đứng.
Trước khi rời đi, anh nói bộ váy tôi mặc không cần trả lại.
Tôi hoảng hốt: “, như thế sao được, chắc đắt lắm!”
Anh hỏi ngược: “Em thích nó không?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Thích chứ.”
Ánh mắt anh dịu dàng, giọng nói lại bình thản như thể ra quyết định cho nhân viên:
“Vậy coi như tiền tăng ca tôi tặng em.”
Chiếc xe lăn bánh đi, tôi mới sực nhớ ra—
Tên tư bản thật khéo bóc lột, ngay cả “tăng ca phí” cũng tính bằng váy áo!