Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Tôi từng là quản lý hàng trong giới giải trí.

Từng thôi.

Kể từ ngày ông anh trai nổi tiếng của tôi vì yêu dám công khai phá hợp đồng, thừa nhận tình cảm trước toàn bộ truyền thông, sự nghiệp của tôi cũng lao dốc không phanh theo anh. Fan quay lưng, nhãn hàng rút lui, còn tôi thì bị – gọi vào phòng làm việc để “dạy dỗ” một trận nhớ đời.

May miệng tôi không đến nỗi vô dụng, lại thêm chị dâu có gia thế vững vàng, nên một hồi vừa mềm vừa cứng, tôi lôi được từ tay một suất chương trình tạp kỹ tình yêu, coi biến tai họa thành cơ hội. Danh tiếng “quản lý vàng” của tôi tạm thời vẫn còn giữ lại được một chút.

Nhờ thế, vị trí trong gia đình cũng lên cao hơn trước. Tôi quen thói dựa dẫm vào ông anh trai chiều chuộng , gì có đó. Dù tháng này thành tích bị sạch, tôi vẫn ung dung nghĩ rằng tháng sẽ gỡ lại.

ngờ, một làm cả thế giới tôi đảo lộn.

“Còn mua gì nữa thì luôn một lần cho xong.”

Tôi chết lặng nhìn màn . Lịch sử trò chuyện còn lưu sờ sờ: băng vệ sinh, nước hoa, đồ ngủ thỏ. Toàn những thứ đủ tôi xấu hổ độn thổ.

Tiếng hét của tôi ông anh trai từ phòng bên vội vàng chạy sang, gõ thình thình.

“Ôn Thời Niệm! Em lại xem cái gì không tiện không?”

Tôi mở , mặt mũi bốc khói, trút hết giận lên anh trai:

cho anh dùng avatar con tỳ hưu hả?!”

Anh ta ngơ ngác: “Thì tỳ hưu giúp phát tài ?”

Tôi nghiến răng ken két. Phát tài cho anh thì tôi không biết, chỉ biết tôi sắp tiêu tán sạch sẽ vì cái avatar chết tiệt này.

lúc ấy, điện lại sáng lên. từ .

“? Sao, không còn gì để mua nữa à?”

Ôn Thuật tò mò thò qua, suýt thấy được màn , may tôi kịp đẩy anh ra.

“Ơ, yêu đương gì hả?” Anh nhướng mày trêu chọc.

Tôi trợn mắt: “Anh ngập trong mấy thứ tình cảm ấy thì thôi đi, đừng có kéo em vào.”

Anh tôi càng thêm tự hào: “Không phải chứ, lẽ em vẫn chưa từng yêu ? Anh tìm được tình yêu đích thực rồi, em không hiểu cảm giác hạnh phúc đâu!”

Tôi không buồn tranh cãi nữa, đóng , ôm điện ôm một quả bom hẹn giờ. Cuối cùng, tôi quyết định “tự thú”.

… em xin lỗi, avatar của anh và của anh trai em giống nhau quá… Em thật sự không cố ý đòi tiền anh đâu. Em sẽ chuyển lại ngay.”

Nhập mật khẩu chuyển khoản, tim tôi đau cắt. Tiền vốn dĩ phải của tôi, vậy trả đi vẫn tiếc ngẩn ngơ. Phải chi tôi cũng là con tỳ hưu kia, ăn vào không nhả ra.

lặng rất lâu. Tôi hồi hộp chờ, cho đến khi thấy thông báo tiền chuyển tài khoản . Tim vừa nhẹ nhõm một chút thì đến.

Giọng trầm thấp, khàn nhẹ, lòng tôi rung lên một nhịp. lời anh thì lạnh lẽo hơn cả băng tuyết:

“Không cần trả lại. Số tiền đó… sẽ bị thẳng vào lương của em.”

Tôi lặng nhìn màn . là tư , vừa độc ác vừa ung dung.

lặng rất lâu. Tôi hồi hộp chờ, cho đến khi thấy thông báo tiền chuyển tài khoản . Tim vừa nhẹ nhõm một chút thì đến.

Giọng trầm thấp, khàn nhẹ, lòng tôi rung lên một nhịp. lời anh thì lạnh lẽo hơn cả băng tuyết:

“Không cần trả lại. Số tiền đó… sẽ bị thẳng vào lương của em.”

Tôi lặng nhìn màn . là tư , vừa độc ác vừa ung dung.

Ngày tiên quay lại làm việc, tôi đã bị “tư ” gọi thẳng vào văn phòng.

đặt thông báo chương trình của anh trai tôi lên bàn, ánh mắt sắc lạnh gọng kính:

“Lần trước em chỉ cần tôi đồng ý, mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp, không?”

Tôi cười : “Em là quản lý vàng .”

Anh nhìn tôi chằm chằm, rồi thản nhiên kết luận:

“Cả đám nghệ sĩ dưới tay em đều chỉ nghĩ đến yêu đương. Có lẽ tôi nên cân nhắc lại năng lực của em.”

Tôi sững sờ: “ tổng, người ta yêu đương thì liên quan gì đến em? óc họ đâu phải em điều khiển.”

Anh bật cười khẽ, hề bận tâm đến lời tôi. một thoáng lặng, anh lại hỏi, giọng lướt qua gió lạnh:

“Dạo này em thiếu tiền lắm sao?”

Câu hỏi tôi khựng lại, lập tức nhớ đến cuộc trò chuyện xấu hổ tối qua. Tôi ấp úng thừa nhận: “Có hơi thiếu một chút…”

Anh lặng rất lâu, đến khi tôi tưởng thoát, thì giọng anh lại vang lên:

“Không vào lương đâu. Coi phúc lợi cho nhân viên. đừng kể với .”

Tôi vừa bất ngờ vừa mừng thầm, hí hửng trở bàn làm việc, còn không quên gửi cho ông anh trai: “Những thứ anh không cho được, người khác sẽ cho.”

niềm vui kéo dài được bao lâu. Chuông điện reo. Giọng trầm khàn ấy lại vang lên:

“Ôn Thời Niệm, em gửi nhầm cho tôi rồi.”

Tôi đứng sững, tay run đến mức nước trong cốc suýt tràn. Vội mở điện , quả nhiên lại là trò cũ. Tôi tát vài cái cho tỉnh.

tiếp theo đến ngay:

“Em có gì với tôi thì thẳng. Đừng vòng vo.”

Tôi nghẹn họng, không biết nên cười hay khóc.

lúc đó, anh trai tôi gọi đến, cầu cứu vì bị kẹt ở suối nước nóng với chị dâu. Tôi còn lựa chọn nào khác ngoài việc gõ văn phòng .

Anh xuất hiện phía tôi, giọng đều đều:

“Em canh cho tôi đấy à?”

Tôi lúng túng xua tay: “Không… là anh trai em…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương