Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Lần đầu ta Chu Hoài Cẩn là lúc ta tám , khi hắn đã là Thái tử.
Di mẫu của ta là vú nuôi của hắn, nghe nói rất được hắn trọng dụng.
Di mẫu cũng rất tính toán, trong ba tỷ muội ở nhà, ta là người xinh đẹp nhất, đầu óc cũng lanh lợi nhất.
Vì vậy, di mẫu đã đón ta vào cung làm một tiểu nha hoàn, chất là muốn ta bồi dưỡng tình cảm với hắn từ nhỏ.
Trên đường đi, di mẫu hỏi ta có thể nắm được cơ hội “một bước lên mây hóa phượng hoàng” hay không.
Ta nắm chặt tay, lòng đầy tự tin: “Di mẫu yên tâm, Tiểu Man nhất định làm được!”
Tiểu Man là nhũ danh của ta, còn của ta là Đường Chỉ Huyên.
này là do thầy đồ trong trấn đặt cho.
Di mẫu đưa ta đến viện của mình để sắp xếp chỗ ở trước.
Khi , tâm trí ta ngập tràn hình ảnh vàng bạc châu báu, giò heo và cua lớn mà di mẫu mang về.
Ta thề nên lợi hại như di mẫu, sau này ta mua một căn nhà lớn ở kinh , đón cha, nương, đại tỷ và nhị tỷ đến ở cùng, cả nhà chúng ta ở nhau, không bao giờ chia xa nữa.
Di mẫu nói với ta, chỉ cần ta có được sự yêu thích của Thái tử, tương lai muốn bao nhiêu thứ tốt đẹp này đều có.
Di mẫu còn nói, ta lòng người đàn ông quyền thế nhất, đối với những con “cóc ghẻ” khác thì không được cho sắc mặt tốt, để tránh chúng nó bám riết làm ảnh hưởng đến tốc độ leo lên cao của ta.
Vì thế, khi ta thấy một bé trai trạc mình, toàn thân bẩn thỉu đến sân của di mẫu, ta chẳng có chút hứng thú nào với hắn.
Ta vẫn chưa nghĩ thông suốt rằng nơi ta đang ở là cung, vậy nên những bé trai ở , về cơ bản ngoại trừ vị Thái tử mà ta muốn nịnh bợ , thì chẳng còn khả năng nào khác.
Khi , di mẫu đang tắm rửa trong phòng, sau khi tắm gội xong, di mẫu mới đi Thái tử.
bé nghe thấy động tĩnh trong, liếc nhìn ta hỏi: “ là ai?”
2
Thái độ rất ngang ngược.
Giọng điệu rất ngạo mạn.
Hắn rõ ràng cũng chỉ cao ngang ta, nhưng lại cố dùng lỗ mũi để nhìn ta.
Ta không phục.
Bộ dạng của hắn khiến ta nhớ lại lúc ta mặc quần áo mới theo mẫu thân vào , công tử nhà huyện thái gia vừa thấy ta đã giật tóc ta, nói ta là đồ nhà quê.
Thế nên, ta cũng chẳng khách khí mà nói: “ quản ta là ai? ở ngoài đường à, quản rộng thế?”
Hắn sững sờ một lúc, gắt lên: “To gan! Coi chừng cô gi//ếc !”
Khi ta mới tám , ta không hiểu “cô” nghĩa là gì.
Ta chỉ thấy tiểu tử này chắc cũng là làm việc vặt, giống như đám trẻ con trong , đến để tranh giành xem ai là đại ca, nên mới oai phủ đầu ta.
Ta đẩy mạnh hắn một cái, hắn không kịp đề phòng, ngã chổng vó.
Ta lập tức ngồi đè lên người hắn, không cho hắn bất kỳ cơ hội phản kháng nào, đồng thời cào xước mặt hắn. chính là bối chiến thắng mà ta đúc kết được sau hàng chục trận đ//ánh nhau ở trong .
Ta trợn mắt lườm, quát: “Bà cô của đang ở , dám gọi ai đến gi//ếc ta!”
Ta mãi mãi không thể quên được vẻ mặt sững sờ hóa đá của di mẫu khi .
Ta cũng nhớ Chu Hoài Cẩn nhìn thấy di mẫu thì tủi thân oà khóc, chỉ vào ta nói: “ là ai! Nó dám đ//ánh ta!”
3
sự là một cuộc mặt không mấy suôn sẻ.
Di mẫu đã dỗ Chu Hoài Cẩn rất lâu.
Cuối cùng, di mẫu con chuồn chuồn bện bằng cỏ dại mang về cho hắn mới dỗ được hắn vui.
Ta quỳ trên đất, nhìn cảnh chủ tớ tình sâu nghĩa nặng của họ.
Đợi Chu Hoài Cẩn ngủ thiếp đi, ta mới bị đưa đi.
Di mẫu đầu dạy dỗ ta, di mẫu vô cùng đau đớn oán giận, bởi vì lúc di mẫu về quê thăm nhà, ta là ngoan ngoãn nhất. Khi đám trẻ trong đi chơi như điên, chỉ có ta mặc chiếc áo sam màu hồng, vẻ mặt hiền thục, đứng từ xa, sợ bị người khác chạm vào.
chỉ là vì ta vừa có quần áo mới, ta không muốn làm bẩn nó.
Hơn nữa, ta di mẫu đã về, di mẫu còn mang về rất đồ ăn ngon, đồ đẹp, đồ chơi hay, nên ta không thể bỏ lỡ “núi vàng” hiếm thấy này của di mẫu để đi tìm đám khỉ con lấm lem bùn đất mà ngày nào cũng có thể chơi cùng.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
Di mẫu chỉ có thể tranh thủ thời gian để dạy ta quy củ.
Trong vòng một tháng, ta đã học được cách hành lễ, quỳ lạy khi quý nhân, cách cúi đầu thuận mắt khi đáp lời, cách làm việc vặt…
Cuộc sống “người trên người” như trong tưởng tượng không có, cuộc sống giàu sang phú quý như mây cũng không có, ngược lại còn sống hết sức cẩn thận.
Có lần ta đi hơi nhanh một chút, di mẫu tức giận đ//ánh vào lòng bàn tay ta, mắng ta không hiểu quy củ.
Ta lúc này mới , kiếm không dễ dàng.
Di mẫu cũng không dễ dàng gì, để leo lên được vị trí này, không đã chịu bao nhiêu trận đòn mới leo lên được.
Thậm chí lúc mới đến kinh , ta còn nghĩ, cho dù không được lòng Thái tử, thì ta cũng lòng di mẫu, để di mẫu đem của mình cho ta.
Sau khi được sự khó khăn của di mẫu, ta sự cảm thấy mình là một bé hư.
4
Lần nữa lại Chu Hoài Cẩn là ba tháng sau.
Di mẫu ta đến phòng hắn làm nha hoàn sai vặt trước, đợi ta làm việc quen , dùng mua chuộc quản sự, điều ta đến thư phòng.
Thanh mai trúc mã, đôi bạn nhỏ ngây thơ, cùng nhau lớn lên trong thư phòng, lại “hồng tụ thêm hương”, ngày thăng tiến sắp đến gần.
Chu Hoài Cẩn đang luyện kiếm trong sân, thấy ta đang tưới hoa, hắn liền gọi ta.
“Này, , chính là , qua .”
Ta ngoan ngoãn đi qua, quỳ xuống đất hành lễ với hắn.
Ta đoán chắc chắn hắn trả thù.
Quả nhiên, hắn ta đội một quả táo trên đầu, nói hắn muốn luyện bắn .
Ta sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Ta không còn là con ngốc chẳng hiểu sự đời như lúc mới vào cung nữa, ta cũng từng thấy quản sự đ//ánh ch//ếc nha hoàn thái giám không nghe lời.
Chu Hoài Cẩn là người có quyền lực lớn nhất cung, muốn nghiền ch//ếc ta hay di mẫu thì đều là chuyện dễ như bàn tay.
“Sao thế, không muốn à?” Hắn nhìn ta từ trên cao, mặt đầy ý xấu.
“ mà không muốn, tức là kháng chỉ.”
Kháng chỉ bị ch//ém đầu.
5
Cuối cùng, ta vẫn run rẩy đội quả táo trên đầu, đứng dưới gốc cây, để hắn luyện .
Mũi của hắn bay gần ta nhất là lúc sượt qua da đầu ta, đầu mũi lạnh toát.
Cuối cùng, ta được di mẫu bế về trong tình trạng toàn thân lạnh ngắt.
Chu Hoài Cẩn ban thưởng cho ta rất .
Trước ta từng nghe phu tử trong trấn nói một câu, gọi là “giàu sang cầu trong nguy hiểm”, giờ ta đã thấm thía được ý nghĩa của câu nói này.
Di mẫu vừa tắm cho ta, vừa dỗ dành: “Điện hạ rất tốt, ngài ấy hết giận , sau này đối tốt với con thôi. Ngoan, đừng sợ.”
Ta nói ta muốn về nhà, ta nhớ mẫu thân, nhớ cha, còn có đại tỷ, nhị tỷ nữa.
thưởng Chu Hoài Cẩn cho ta cũng đủ cho cả nhà ta chi tiêu , cho dù năm mất mùa chắc chắn cũng có thể vượt qua.
Nhưng di mẫu nói, trong cung vốn đi dễ khó về, di mẫu đưa ta vào đã tốn , di mẫu về quê một chuyến cũng tốn không ít, muốn cho ta xuất cung sớm sự rất khó.
Hơn nữa Chu Hoài Cẩn còn muốn ta đến hầu hạ.
Ký ức năm tám của ta bị chia cắt hai phần.
Một phần là cùng đám trẻ con ở Hạnh Hoa khắp núi đồi, chúng ta cắt cỏ lợn, lên núi gùi củi, xuống sông cá, có lúc còn tìm một hẻm núi để đ//ánh bạc.
Phần còn lại, chính là ta hèn mọn ở cung, làm bia sống cho Chu Hoài Cẩn. Hắn luyện , ta đội táo. Hắn cưỡi ngựa, ta như con chó vàng trong cung nhanh ở phía trước, đợi hắn cưỡi ngựa cầm roi quất trúng ta, ta liền thua. Khi hắn ngồi xe ngựa, ta theo cạnh xe.
Ta đã hiểu rõ sự khác biệt giữa quý nhân và hạ nhân.
Mối liên kết giữa hai phần ký ức này chính là hình ảnh di mẫu mặc bộ y phục đẹp nhất ta từng thấy, ngồi trên cỗ xe ngựa sang trọng tinh xảo về , mua cho chúng ta rất rất quà.
Di mẫu còn có hộ vệ đi theo vệ.
Di mẫu hỏi ta, có muốn nắm cơ hội “một bước lên mây hóa phượng hoàng” hay không.
Ta tự tin tràn đầy, nói ta có thể.
Còn có một điều nữa, là ta nên ít nói hơn, cũng không còn cười nói ầm ĩ nữa.
Ta sự đã con người hiền thục mà di mẫu mong muốn.
6
Năm chín , ta kẻ nịnh hót nghe lời nhất cạnh Chu Hoài Cẩn.
Hắn ta đi về phía , ta không dám đi về phía tây, ta sủa tiếng chó, ta tuyệt đối không kêu tiếng mèo.
Hắn cũng thưởng cho ta rất , ta đều cất giữ hết.
là ta dùng niềm vui của mình để đổi .
Ta bị ốm một trận thập tử nhất sinh.
Nguyên nhân là vào mùa , mặt hồ đóng băng, Chu Hoài Cẩn muốn mặt băng trượt.
Hắn là chủ tử, đương nhiên không thể đi thử trước, chỉ có thể để nô tài là ta đi, kết quả mặt băng không đủ cứng, ta bị rơi xuống.
Đương nhiên là không bị ch//ếc cóng.
Nhưng sau khi lên bờ, ta đầu phát sốt, cuối cùng h//ôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa ch//ết.
Ta ốm đến mơ mơ màng màng, chỉ mình lúc nào cũng khó chịu, lúc thì như bị nướng trên lửa, lúc thì như ngâm trong nước đá.
Có lúc ta mơ thấy mình về , chơi đùa cùng đám bạn, có lúc lại ở cung, bị roi của Chu Hoài Cẩn quất vào người, rất đau.
Sau khi ta tỉnh lại, ta thấy di mẫu tiều tụy đi rất , mắt sưng húp cả lên, di mẫu ôm ta khóc, nói không nên ích kỷ đưa ta đến , để ta chịu khổ cực như vậy…
Chu Hoài Cẩn cũng thay đổi tính nết, thường xuyên đến thăm ta, còn định đút thuốc cho ta.
Ta đương nhiên là sợ hãi, nói nô tỳ đáng ch//ết, sao dám để chủ tử đút thuốc.
Phản ứng theo tiềm thức của ta khiến tay hắn lúng túng lơ lửng giữa không trung.
7
Di mẫu nhận kế hoạch của mình đã thất bại.
Một nha hoàn, sao có thể nhận được sự yêu thích của Thái tử.
Cho dù có lớn lên nhau từ nhỏ, thì cũng một người là chủ nhân, một người là trâu ngựa.
Di mẫu thở dài một tiếng: “Đều tại di mẫu ích kỷ, …”
Di mẫu nhìn ta, xoa đầu ta, nói: “ , di mẫu lừa con, di mẫu chỉ muốn lừa con đến bầu bạn với di mẫu, chứ không sự hy vọng con có thể lọt vào mắt xanh của Thái tử. Di mẫu vốn có một con trai, tiếc là nó không có phúc, sống không quá ba đã mất . Di mẫu lại bị tổn thương thân thể không thể sinh con được nữa, cả đời này cũng không thể có con. Di mẫu sợ già cô độc, nên mới muốn đưa con đến kinh . Nhưng nếu nói với phụ thân mẫu thân của con, hoặc với con, di mẫu sợ con không đồng ý… Nhưng chuyện lần này, suýt nữa hại con mất mạng, đều là lỗi của di mẫu… di mẫu có lỗi với con…”
Thì là như vậy.
Ta nắm tay di mẫu, ôm cổ di mẫu, nói: “Di mẫu, con cũng có lòng riêng mà, con muốn theo di mẫu để phát tài, con nghĩ cho dù Thái tử không thích con, nhưng con có thể lòng di mẫu để sau này di mẫu cho con . Con là một cô nương hư hỏng.”
“Di mẫu nguyện ý cho con .” Di mẫu nói: “Mười mấy năm nay, hài tử mất, trượng phu thì đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, di mẫu cô đơn lạnh lẽo lắm. Hôm nay nhìn thấy con, tuy ngoài mặt không thể hiện, nhưng trong lòng sự rất mãn nguyện. Nhưng con sự không thích hợp ở lại trong cung này nữa, di mẫu vẫn nên đi cầu xin Thái tử cho con xuất cung.”
“Vậy còn di mẫu?”
“Di mẫu… Con có muốn về cạnh phụ thân mẫu thân của con không?”
Ta mở to mắt nhìn di mẫu.