Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Căn nhà rất , có thể ở được mấy chục người, hơn so với căn nhà chúng ta xây ở quê, cũng tinh xảo hơn gấp trăm lần.
Vừa có sân, vừa có hòn non bộ, hồ nhỏ, đình đài lầu các, chín khúc mười tám lối rẽ, chạm rồng vẽ phượng, dù đã được mở mang tầm mắt khá trong cung, nhưng việc sở hữu một căn nhà của riêng mình ở kinh thành, cảm giác đó thật biệt.
Sau khi vui vẻ cùng đại tỷ và nhị tỷ kể lại chuyện mấy năm nay, ta khuyên hai tỷ tỷ đừng về .
Đại tỷ và nhị tỷ nhìn nhau: “Muội muội, thực ra chúng ta… cũng muốn hỏi ý kiến muội và di mẫu, chúng ta muốn tự mình buôn bán nhỏ, nhưng ở quê chắc chắn là không được, cha cũng tuyệt đối không cho phép chúng ta ra trấn làm chuyện mất mặt. Nếu chúng ta ở kinh thành…”
Nhị tỷ nói: “Muội đều nghe theo đại tỷ, tỷ bảo làm gì, muội làm nấy.”
Đại tỷ nói: “Lần này Thái tử điện hạ cho người đến đón chúng ta, còn thưởng cho cha nương năm mươi lượng bạc, bao nhiêu người trong thôn đều nhìn thấy, sau này sẽ không còn ai dám chuyện, nói chúng ta bị bán ra ngoài.”
Người trong thôn là hay buôn chuyện.
Di mẫu nghe đại tỷ và nhị tỷ muốn ở lại cũng rất vui.
Vừa hay, chúng ta lại tìm người môi giới, xem xét cửa hàng, di mẫu bỏ tiền ra mua cửa hàng, ta bỏ tiền mua đồ đạc gia dụng, còn có nguyên liệu làm son phấn cho đại tỷ và nhị tỷ.
Lúc ta bỏ tiền ra, ánh mắt đại tỷ và nhị tỷ nhìn ta đã hẳn.
Không phải coi ta là tiểu nữ hài mười một không hiểu đời.
Mà là mang theo ánh mắt có sùng bái và ngưỡng mộ, nhìn ta trả tiền.
Quả nhiên có tiền là đại gia mà.
16
Di mẫu không quay lại Đông cung .
Sức khỏe di mẫu không tốt lắm, hai tỷ tỷ lại mới đến kinh thành, đại tỷ mới mười sáu , không có người ở chung cũng không được.
Nhưng ta phải quay về.
Bởi vì Chu Hoài Cẩn không nói ta có thể .
Hắn hỏi ta: “Bây vui rồi chứ?”
Ta gật gật đầu, vô cùng chân thành cảm ơn hắn, nói sau này sẽ vì hắn mà dốc hết sức lực, vạn tử .
Ta nói câu này là thật lòng.
thế giới này, người bằng lòng cho ta tiền như vậy, bằng lòng để tâm đến suy của ta như vậy, còn có thể giúp ta thực hiện tâm nguyện, e rằng ngoài hắn ra, ta không thể ra được người thứ hai.
Cho dù cha nương ta có tiền, họ cũng sẽ không mua một căn nhà cho ta.
Họ yêu ta, yêu đại tỷ, nhị tỷ là thật, ta thậm chí có thể tưởng tượng được nếu ta, đại tỷ và nhị tỷ còn ở quê, cha nương chắc chắn cũng sẽ yêu thương chúng ta hết mực.
Nhưng tài sản trong nhà không liên quan một đồng nào đến chúng ta, những thứ đó đều phải để lại cho tiểu đệ lấy vợ.
Ta thề trong lòng, định phải đặt Chu Hoài Cẩn ở vị trí số một trong tim!
17
Vì thế, tuy ta phải tiếp tục ở lại trong cung, ta cũng không có kỳ tâm lý phản kháng nào.
Ngược lại còn thấy may mắn vì mình có thể báo ơn.
Chu Hoài Cẩn rất hài lòng với biểu hiện của ta.
Ta cũng thêm chu đáo với hắn, sợ hắn có chỗ nào không thoải mái.
Trà phải ở nhiệt độ nào, bánh ngọt là vị gì, mực phải mài đến mức độ nào, thậm chí chỉ một ánh mắt của hắn, hắn đang gì, ta đều biết rõ mồn một.
Ta thành tỳ nữ xứng chức .
Từng lời nói, cử chỉ cũng ngày đoan trang, chững chạc, mang khí thế của một đại nha hoàn cạnh Thái tử.
Còn có thứ gì có thể nuôi dưỡng người tốt hơn giàu sang và quyền lực sao?
Không có!
Nếu có, vậy đó là giàu sang hơn và quyền lực hơn!
Di mẫu xuất cung, cả người ngược lại nên có tinh thần hơn.
Di mẫu và hai tỷ tỷ bận rộn không ngơi tay vì chuyện cửa hàng mới.
lúc đầu chuẩn bị, đến khi cửa hàng khai trương, những chuyện thuận lợi và không thuận lợi trong đó, ta đều biết được qua những cuộc trò chuyện phiếm khi mấy tháng về nhà một lần.
Đại tỷ bây đã có phong thái của một chưởng quỹ, rất việc đều do tỷ ấy quyết định, di mẫu và nhị tỷ nghe theo sắp xếp mà làm việc.
Điều này khiến ta rất khâm phục đại tỷ, trời sinh đã có thể khiến người nghe theo lời mình.
Tính cách nhị tỷ mềm mỏng hơn một , không có chủ kiến riêng, đều nghe theo đại tỷ.
Cả ba chúng ta đều sống ngày tốt hơn.
18
Năm mười hai , mẫu hậu của Chu Hoài Cẩn qua đời.
Chu Hoài Cẩn thay đổi rất .
ngây thơ và vô lo vô của thiếu niên trong ánh mắt hắn đều tan thành bọt biển.
Hắn ngày trầm mặc.
sách rất chăm chỉ, cũng không còn trêu chọc ta, hay nói chuyện phiếm vài câu với ta lúc sách .
Hắn cũng nên vô cùng nỗ lực trong việc học hành.
Trong cung dường như đang có sóng ngầm cuộn trào.
Dù sao Hoàng đế cũng không ít hoàng tử, gió gối của các hậu phi có thể khiến ngôi vị trữ quân của Chu Hoài Cẩn bị lung lay.
Ta cảm thấy hắn khá đáng thương…
Câu này nghe hơi quen…
Ồ, trước đây di mẫu cũng từng nói như vậy.
Tình cảm của ta và hắn nên rất sâu đậm.
Ta cảm thấy trong lòng hắn, ta là một người biệt.
Bởi vì buổi tối ta gác đêm cho hắn, nghe thấy hắn khóc trong chăn.
Ta hỏi hắn có muốn uống trà không, ta sẽ pha trà có nhiệt độ vừa đúng ý hắn.
Hắn ôm chầm lấy ta, suýt làm ta nghẹt thở, giọng hắn rầu rĩ:
“Tiểu Man, bây ta chỉ còn có ngươi thôi.”
Không biết lúc nào, hắn đã đầu gọi ta là Tiểu Man.
Toàn thân ta cứng đờ, không dám cử động.
Ta còn không nhớ lần cuối cha ôm ta là khi nào.
Ta chưa từng được kỳ nam nhân nào ôm.
Ta cảm thấy m//áu như dồn hết lên mặt.
19
Hắn không phát hiện ra cứng đờ của ta.
Hắn chỉ nói: “Ngươi sẽ không rời xa ta chứ?”
Ta không biết nên trả lời thế nào.
Lẽ nào ta phải ở cạnh hắn làm một bà cô già cả đời?
Điều đó là không thể.
Ta muốn có thật tiền, là để sau này có thể xuất cung sống một cuộc sống tốt đẹp.
Gả cho một phu quân như ý, sau đó sinh một bầy nhỏ.
Sống những ngày tháng cháu đầy đàn.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đen đến mức có đáng sợ, hắn còn dịu dàng xoa đầu ta.
Hắn nói một câu mà cả đời này ta khó có thể quên được.
Hắn nói: “Nếu ngươi cũng muốn rời xa ta, chỉ có thể giống như mẫu hậu, biết không?”
Lúc đó ta không hiểu ý hắn là gì.
Bởi vì ta cảm thấy khoảng cách của hai chúng ta quá gần.
Hơi thở của hắn đều phả mặt ta.
Hơn da hắn rất trắng, mắt lại đen, trông có vẻ hơi thâm tình, hắn đã có nét tuấn mỹ của một thiếu niên…
Đầu óc ta đột nhiên đầu suy lung tung, hôm nay ta đã tắm chưa nhỉ, có gội đầu không, hắn có ngửi thấy mùi mồ hôi người ta không?
20
Sau khi Hoàng hậu qua đời, cuộc sống của Chu Hoài Cẩn rất khó khăn.
của hắn trong số các hoàng tử được coi là nhỏ, bởi vì là của Hoàng hậu, thế lực nhà ngoại của Hoàng hậu hùng mạnh, nên mới được phong làm Thái tử.
Nhưng khi Hoàng hậu đầu lâm bệnh, nhà ông ngoại hắn lại đưa hai phi tần xinh đẹp cung, và cả hai đều sinh được hoàng tử.
Hoàng thượng đang ở tráng niên, vị trí Thái tử này của hắn như ngồi đống lửa.
Hắn vốn dĩ được coi là thiên chi kiêu tử, hưởng thụ vạn ngàn sủng ái.
đây lại thường xuyên bị quở trách, mấy hoàng huynh của hắn đều đã nhận được chức quan trong triều, lại lập được một số thành tích, thế nên Hoàng đế ngày mãn với Thái tử.
Có thể cũng có nguyên nhân gió gối của các phi tần.
Hoàng thượng nhanh chóng lập Hoàng hậu mới, là một nữ tử của nhà ngoại Chu Hoài Cẩn, tính theo vai vế, hẳn là một biểu tỷ của Chu Hoài Cẩn.
Tân Hoàng hậu trẻ trung xinh đẹp, tựa như một đóa hoa mẫu đơn mới nở, khiến người ta nhìn thấy mà quên cả trần tục, lại còn sinh được một hoàng tử.
Hoàng đế vô cùng yêu thích.
Chu Hoài Cẩn nói, phụ hoàng của hắn khi cưới Tân Hoàng hậu, cả người dường như đã lại thời niên thiếu.
Ta nói, vậy ngài nên nhìn thoáng ra một .
Hắn bảo ta nếu không biết nói gì có thể ngậm miệng lại.
21
Chuyện thảm đã xảy ra.
Năm ta mười ba , còn đang ảo tưởng tương lai không chừng mình cũng sẽ thành một phi tần của Chu Hoài Cẩn, sống cuộc sống người người.
Nhưng, Chu Hoài Cẩn bị phế truất.
Thái giám tìm thấy một hình nhân bị găm kim dưới ván giường của hắn, hình nhân có viết hai chữ “Hoàng đế”.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, mắng Chu Hoài Cẩn trung hiếu, uổng làm , làm thần.
Vốn dĩ định ban cho hắn cái ch//ết, nhưng tất cả triều thần đều cầu xin, lại mang cả Tiên Hoàng hậu ra.
Nghe nói, triều đường, Hoàng đế nghe thấy tên của Tiên Hoàng hậu, đã sững sờ rất lâu, sau đó mới miễn tội ch//ếc cho Chu Hoài Cẩn, nhốt hắn Tông Nhân Phủ.
Hắn thậm chí còn không kịp quay về Đông cung một chuyến.
Ta vốn dĩ cũng sẽ bị xử tử.
Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy cổ mình lành lạnh.
Nhưng may mà Hoàng đế còn đề cao lòng nhân ái.
Chúng ta bị điều đến Tân Giả Khố, nơi khổ cực trong cung để làm việc.
Mỗi ngày còn mệt hơn cả lừa trong thôn.
Làm được một tháng, ta muốn treo cổ tự tử.
Mệt quá, ta thà ch//ếc còn hơn, không muốn tiếp tục mệt mỏi như thế này .
Mỗi ngày ăn uống đã tệ, còn bị người nạt.
Ta không biết Chu Hoài Cẩn đã ch//ếc hay chưa.
Sớm biết có ngày hôm nay, ta nên nói với hắn, nói rằng ta có thích hắn. Ta còn nên nói cho hắn biết, nếu hắn không thể rời xa ta như vậy, chắc hẳn cũng có thích ta.
Trước đây luôn cảm thấy hắn là chủ tử, ta là nô tài, giữa chúng ta không có kết quả.
Bây cả hai chúng ta đều là cá nằm thớt, ta nên nói cho hắn biết.
Ít giàu sang quyền thế và tình yêu, cũng phải có được một thứ.
Mặc dù cả hai chúng ta trông còn hỉ mũi chưa sạch.
22
Lúc ta treo cổ, bị quản phát hiện.
Bà ta định đ//ánh ta một trận ra trò, vì ch//ếc một người là thiếu một người làm việc.
Bà ta nói ta muốn ch//ếc à, mơ đẹp .
Ta nói sớm muộn gì ta cũng ch//ết! Bà không cản được ta đâu!
Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện cứng rắn như vậy ở trong cung.
Nói xong chỉ cảm thấy sảng khoái!
Ta không làm gì , họ muốn đ//ánh muốn phạt thế nào cũng được.
Kết quả quản còn chưa kịp đ//ánh ta, một thái giám lạ mặt đã đến đưa ta .
Di mẫu biết chuyện của Chu Hoài Cẩn, đã bỏ tiền ra tìm quan hệ, điều ta đến Tông Nhân Phủ.
Ta còn tưởng Chu Hoài Cẩn định cũng giống ta, tiều tụy không chịu nổi, mặt mày bơ phờ, không còn gì để luyến tiếc.
Nhưng hắn sống tốt lắm!
Hoạt động của hắn bị hạn chế, đều ở trong một cái sân, nhưng không cần làm việc, hắn còn có sách để , mỗi ngày là sách viết chữ, dựa việc trèo cây và leo tường vượt mái nhà để rèn luyện thân thể.
Ta: “…”
Hắn nhìn thấy ta, trong mắt còn có vẻ khá vui, nói: “Ta còn tưởng ngươi đã xuất cung đoàn tụ với di mẫu và các tỷ tỷ của ngươi rồi.”
Nhìn bộ dạng này của hắn, ta lại , có phải sau này hắn sẽ lại thành Thái tử không, nên mới có thể ung dung tự tại như vậy.
23
Vì thế ta lập tức biểu lộ lòng trung thành, nói sẽ thề ch//ếc theo hắn.
Hốc mắt hắn lập tức đỏ lên, nói hắn bây ốc còn không mang nổi mình ốc, mà ta bằng lòng theo hắn chịu khổ…
Trong lòng ta cũng thấy khổ, sau đó ấm ức kể cho hắn nghe những nỗi khổ mà ta đã phải chịu trong hơn một tháng qua.
Cuối cùng hắn đưa cái bánh bao của mình cho ta, bản thân chỉ húp cháo loãng, nói ta đã vất vả rồi.
Hai chúng ta cứ thế ở lại Tông Nhân Phủ.
Di mẫu có quan hệ trong cung, cũng chỉ có di mẫu bằng lòng ra tay giúp đỡ.
Di mẫu mua chuộc cung nhân, gửi củi gạo dầu muối cho chúng ta.
Thế là ta và Chu Hoài Cẩn mỗi sáng thức dậy, hắn quét sân, ta bếp nấu cơm.
Ăn sáng xong, ta cầm cuốc ra mảnh đất trống ở sân sau để xới đất trồng rau.
Chu Hoài Cẩn cầm một quyển sách, ngồi xem cạnh ta.
Ta bảo hắn cùng ta trồng rau.
Hắn cũng khá là tùy cảnh mà an, trước khi ta đến, hắn cũng tự mình dọn dẹp phòng ốc, tự giặt quần áo của mình.
Sau khi ta đến, ta làm gì hắn cũng làm theo, nhưng hắn không thích cuốc đất, hắn nói cuốc đất không bằng sách.
Ta nói sách có ích lợi gì, sách không thể ăn thay cơm, cuốc đất trồng rau có thể dùng để nấu ăn.
buổi chiều, khi không có gì để làm, trong sân có một cây hòe già vừa cao vừa , không có việc gì ta lại trèo lên đó để ngắm nhìn thế giới ngoài.
24
Hầu hết thời gian, Chu Hoài Cẩn dạy ta sách viết chữ, trình độ văn hóa của ta đã đạt đến đỉnh cao của cả cuộc đời.
Ta lại quay về sống những ngày tháng như ở trong thôn.
Chuyện mỗi ngày là nấu cơm, ăn cơm, tắm rửa, giặt giũ, ngủ, rồi quét tước sân viện.
Nhưng ta mới mười ba .
Ta đâu có muốn bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này cả đời.
Nếu Chu Hoài Cẩn không ra được, ta chắc chắn có thể ra được, ta đâu phải là hoàng tử mang tội.
Chu Hoài Cẩn đối xử với ta tốt như vậy, ta , ta có thể ở cùng hắn một hai năm, một hai năm sau, ta sẽ .
Khi đó chúng ta đều đã trưởng thành, hắn cũng là người rồi, chắc hẳn sẽ hiểu được tình đời ấm lạnh, chẳng có ai sẽ ở ai cả đời.
Thế nên ngoài việc trồng rau, ta còn trèo lên cây hòe già để quan sát địa hình, ta biết được nơi chúng ta bị nhốt, hướng Tây Nam là nơi gần với ngoài cung .
Vì thế ta đầu đào địa đạo.
Chu Hoài Cẩn nhìn mà than thở không ngớt.
Ta nói cho hắn biết kế hoạch trốn thoát của mình, nhưng ta nói là đào cho cả hai chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau trốn thoát.
Hắn rất nhanh đã chỗ chê ta lấm lem bùn đất, đến sau này tự giác tham gia hàng ngũ đào địa đạo cùng ta.
Chúng ta đào hăng say khí thế, rau cũng trồng tốt ơi là tốt, thậm chí còn nuôi được mấy gà mái đẻ trứng.
Mỗi ngày ăn uống béo tốt, lại đào địa đạo vã mồ hôi như mưa, tối đến ngủ còn ngon hơn cả heo.
Rất nhanh, cả hai chúng ta đầu cao vọt lên, bắp thịt tay cũng cuồn cuộn.