Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tâm ý của chúng ta trước giờ vẫn luôn tương thông mà, Điện hạ.”
Ta lập tức cảm động.
Hắn hẳn là ta chỉ thích tiền mà, đúng không?
Dù sao thì ta cũng đã nói bao nhiêu lần rồi.
Mang theo nỗi lo lắng về tương lai, ta đầu suy tính con đường khác.
34
Mục đích của kiếm tiền, vẫn là để sống một cuộc sống tốt đẹp .
Từ sau khi ở Tông Nhân Phủ, đạt đến đỉnh cao trình độ văn hóa của cả cuộc , đại não của ta đột nhiên đầu suy nghĩ.
Ta cảm vừa vui mừng, nhưng cũng vừa lo lắng.
Ai rảnh rỗi mà đi làm nô tỳ cả chứ.
Cho nên ta vẫn phải xuất cung.
Sau khi xuất cung ta nên làm đây?
Chuyện làm ăn của đại tỷ và nhị tỷ, ta đã bỏ vốn, coi như hùn hạp, các tỷ ấy sẽ chia hoa hồng cho ta.
Ta có thể dưỡng lão cho mẫu, mẫu tiết kiệm được rất nhiều tiền, mẫu còn mua cả cửa hàng, tương lai ta có thể dùng cửa hàng của mẫu để thu tiền thuê.
Ừm.
Suy nghĩ mấy , ta quyết trước tiên phải ở cung kiếm đủ số tiền tiêu cho cả đã.
Sau đó xuất cung dưỡng lão cho mẫu, rồi đi mua hai đứa trẻ về nuôi, cũng coi như trải nghiệm một chút niềm vui con cháu sum vầy.
Ta đi tìm Chu Hoài Cẩn nói ta muốn chuyển sang làm công thu mua.
Công thu mua là dễ kiếm chác nhất.
Hắn hỏi ta tại sao.
Hắn còn cố ý hỏi một câu rất thừa thãi: “Có phải ta thường xuyên không ở cung, một ngươi ở lại nhàm chán rồi?”
Ta nhìn hắn một cách vô nghiêm túc, hắn là chủ tử mà không có ở đây, ta là nô tỳ mới có thể đục nước béo cò, lười biếng trốn , tại sao hắn lại nghĩ ta sống những như là nhàm chán?
Chắc là mấy lời khách sáo thôi.
Thế nên ta đáp: “Điện hạ phiền não, lo cho nước cho dân, thực sự là may mắn của vạn dân thiên hạ, nô tỳ không thể san sẻ nỗi lo cho Điện hạ, chỉ cầu lo liệu cho tốt ăn mặc chi dùng của Điện hạ, để Điện hạ yên tâm.”
Nhưng Chu Hoài Cẩn không đồng ý, nói đó là nặng nhọc, ta là nữ tử không thích hợp.
35
Ta tiền của , lại mua thêm hai cửa hàng nữa, nghe người ta nói mua viên có thể kiếm tiền, bởi vì viên có thể cho nông hộ thuê để trồng trọt, chỉ là nếu mua một viên, phải tốn đến mấy nghìn lượng.
Ta tạm thời vẫn chưa có nhiều tiền như .
Ta đợi đến sinh thần mười sáu tuổi, lúc Chu Hoài Cẩn hỏi ta muốn , ta sẽ nói với hắn ta muốn một cái viên.
Vì thế khi sắp đến sinh thần mười sáu tuổi, ta đã rất vui vẻ.
Ta thầm nghĩ, sáng sớm mai, không chừng Chu Hoài Cẩn còn làm một bát cho ta nữa.
Hắn cũng tốt thật.
Tiếc là sự yêu thích của ta dành cho hắn duy trì quá ngắn ngủi.
Nghĩ , ta lại đầu lôi cái rương của từ gầm giường ra, bên toàn là vàng bạc châu báu, sức quý giá ta tích cóp được mấy năm nay.
Đang lúc đếm say sưa, một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, một tiểu thái giám ta mau đến tẩm cung của Chu Hoài Cẩn.
Chu Hoài Cẩn uống rượu, cả người đỏ bừng như một con tôm luộc.
Những cung nhân khác đều hắn đuổi ra ngoài hết.
Ta vội vàng lau mặt, cởi quần áo cho hắn, hầu hạ hắn lên giường.
Hắn mắt cũng không thèm mở, nói: “Ngươi đến rồi à?”
“Vâng vâng.”
Ta thầm nghĩ, bát trường thọ của ta chắc là tiêu rồi, hy vọng hắn còn nhớ sinh thần của ta.
Không nhớ cũng không sao, ta sẽ nhắc hắn.
36
Lau mặt cho hắn, lau tay cho hắn.
Hắn cởi cả áo lót ra, ta lau người cho hắn.
Ta nhìn nửa thân trên trắng đến lóa mắt dưới ánh nến của hắn, còn cả hai cái “nụ hoa” màu hồng kia nữa, nhất thời có chút nghẹn ngào câm nín.
Ta không còn trắng nữa rồi.
Mắt của ta, sắp mọc lẹo rồi.
Hắn lại nói: “Bên dưới cũng lau cho ta đi.”
Ta nói: “Ngài đi ch//ếc đi.”
“Hừm, ngươi bây giờ lại dám phạm thượng, đáng tru cửu tộc.”
Giọng nói của hắn còn mang theo chút khàn khàn.
Kỳ lạ thật.
Ta sờ trán hắn: “Điện hạ, hình như ngài sốt rồi, có mời ngự y qua xem không.”
Hắn có lẽ tay ta khá , liền như một kẻ biến thái mà đè chặt tay ta, cọ cọ để.
Ta đẩy hắn: “Ngài buông ta ra.”
“Ồ, được.” Hắn nới lỏng tay ta, nhưng không buông hẳn ra, nói: “Ngươi đi thổi nến đi, chỉ để lại một cây, sáng quá làm hoa cả mắt.”
Ta đi làm theo.
Hắn lại nói: “Bưng cho ta chén trà.”
Ta làm theo.
Hắn ngồi dậy một nửa, uống trà, ta cầm chén trà.
Hắn lại đặt bên mép giường, vỗ vỗ bên , ta ngồi xuống.
Ta không muốn lắm, ta muốn về ngủ, ta rất buồn ngủ, nữa tối nay không phải phiên ta trực đêm.
37
Hắn lại day trán, ra vẻ vô khó chịu.
Ta vội đưa tay sờ trán hắn, sốt càng cao .
Ta có chút sốt ruột, hỏi hắn có mời thái y không.
Hắn lại nhân cơ hội nắm tay ta, còn nói: “Không thái y, có ngươi là được rồi, ngươi chính là thuốc của ta, lạnh.”
Dù sao thì hắn cũng cho ta quá nhiều.
Ta cũng không tiện bác bỏ mặt mũi của hắn, chỉ nói: “Đây chính là băng cơ ngọc cốt* đấy.”
*Da thịt như băng, xương cốt như ngọc – ý chỉ vẻ đẹp thanh khiết và mẻ.
Hắn bật khùng khục.
nữa càng càng to, cuối ngồi không vững nữa, ngã vào lòng ta!
Ta giật nảy !
Vội đẩy hắn ra: “Ngài làm thế!”
Hắn đột nhiên không nữa, vẻ mặt nặng trĩu nói với ta: “Từ khi mẫu hậu qua , đã lâu lắm rồi không có ai ôm ta.”
Hắn lại hỏi mẫu thân ta có từng ôm ta hay không.
Ta kể mấy chuyện nhỏ, nói ra mới , mẫu thân ta đối xử với ta rất tốt, có thể vì một thời gian rất dài, ta đều là con gái út của bà, bà thực ra thương ta nhất.
Hồi nhỏ cõng ta, bế ta, mùa đông ủ cho ta, đó là chuyện thường xuyên.
Đang nói, hắn liền hỏi: “Ủ , ủ thế nào?”
Sau đó, với tốc độ mà ta hoàn toàn không kịp phản ứng, hắn kéo ta lên giường, như thể đang mượn rượu làm càn, cởi giày tất của ta ra, ôm ta vào ngực, hỏi có phải ủ như thế này không, còn hỏi ta có không.
Trời tháng bảy, hắn đòi ủ cho ta.
38
Người hắn nóng như cái lò lửa.
nữa ta cứ kỳ kỳ, nhưng kỳ ở đâu thì tạm thời không nghĩ ra được.
Vì thế ta rụt lại, nói: “Ta phải đi đây.”
Hắn chặn đường đi của ta, đáng thương nói: “Tiểu Man, ta khó chịu quá.”
Ta bực bội nói: “Thế nên ta mới đi mời thái y.”
“Ta chỉ là nóng thôi, người ngươi , ngươi làm cho ta đi.”
“Ta không làm.”
“Ngươi muốn ?” Hắn lại đầu mặc cả: “Ta đều cho ngươi, tặng ngươi một cái viên? Ta ngươi muốn cái này, ta còn tặng ngươi một rương vàng, được không?”
Ta do dự nói: “Thật sự chỉ là làm một chút thôi sao?”
Hắn gật đầu chắc nịch.
“ nói cho rõ nhé, quân vô hí ngôn (vua không nói đùa).”
Hắn ta nằm bên , sau đó kéo tay ta áp lên người hắn.
Hừm.
Không sao, vì tiền cả, mai rửa cái tay này kỹ một chút, mấy không dùng đến là được.
Sau đó hắn đầu nói tại sao hắn lại nóng như , nói hắn người ta hãm hại, rượu có xuân dược, hắn sắp đột tử đến nơi rồi, may mà trước khi ch//ếc còn được nhìn ta.
Ta sững sờ.
Hắn còn nói đặc biệt cảm ơn ta bao nhiêu năm nay đã ở bên hắn.
Nói cứ như sắp ch//ếc thật .
Ta không tin: “Ngài chắc chắn có cách, đừng coi ta là đồ ngốc.”
39
Hắn liền gối đầu lên vai ta mà .
Ta vừa bò dậy, hắn liền đầu h//ôn ta…
Đợi đến khi h//ôn ta đến mơ mơ màng màng, hắn nói: “Không phải ngươi muốn chồng sao? Gả cho ta đi, sau này ta sẽ làm trường thọ cho ngươi, ủ cho ngươi, tiền của ta đều là của ngươi.”
Sau đó hắn lại nói: “Ngươi yên tâm, ta không làm cả, ta chỉ sờ một chút thôi. Chúng ta nhau lớn lên, ta là người thế nào, chẳng lẽ ngươi không sao? Ngươi tin ta đi.”
Sau đó hắn lại nói:
“Thật mà, không có đâu, ta đảm, chỉ một chút xíu, một chút xíu là được.
“Sao thế, chỉ ta ở bên ngươi, là ngươi lại nghĩ đến chuyện trèo giường sao? Ngoan, bây giờ cho ngươi cơ hội này…
“Sao thế, Tiểu Man, ngươi cũng nhát gan quá rồi, chưa trải sự cả, nói thật, ta cũng có chút xem thường ngươi đấy…”
Ta nổi giận, lập tức lật người lên trên: “Bà đây đến là để làm chủ tử, đồ khốn! Bà cô đây phải ở trên!”
Sau đó hắn liền , một cách vô yêu mị và phóng đãng, nói đến đi đến đi, để ta xem bản lĩnh của ngươi…
…
Đợi đến khi tỉnh dậy vào hôm sau, ta mới sững sờ nhận ra đã lừa!
Quả nhiên, lời nam nhân nói trên giường, không một câu nào là thật!
Ta tức giận rời giường, kết quả là hắn bưng một bát đi vào, nói: “Ừm, ngươi tỉnh rồi à? Mau rửa mặt qua loa rồi ăn đi.”
Nói xong, hắn đặt bát lên bàn, vô dịu dàng ngồi xuống bên ta, xoa xoa tóc ta, hỏi: “Còn đau không?”
Ta tặng cho hắn một cú đấm móc phải, đ//ánh hắn chảy cả m//áu mũi.
40
Ta quyết phải tận dụng triệt để sự lần này.
Nhất phải tạo ra cảm giác ta đã phải chịu một nỗi oan ức tày trời, một lần đạt được mấy mục đích của ta.
Chu Hoài Cẩn xin lỗi ta rất lâu, ta còn chưa kịp đưa ra yêu cầu, hắn đã đưa hết giấy tờ nhà đất, giấy tờ ruộng đất cho ta, còn cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu, nhìn qua cũng đủ cho ta ăn mấy .
Ta cố sống cố ch//ếc đè nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, lạnh lùng nhận .
Không dám tưởng tượng, nếu ta bán vào thanh lâu, chỉ nằm đã kiếm tiền dễ dàng như , ta còn không muốn ra ngoài nữa ấy chứ!