Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi… ngươi là ai? Phạm phải tội gì? Sao… sao lại bị Hầu gia nhốt đây?”
Ánh mắt hắn cảnh giác và hoang mang.
“Ta… là thê tử của Tiêu Cảnh Uyên…” Ta rẩy giơ cánh tay đẫm máu lên, yếu ớt chỉ phía mình.
Hắn nhìn kỹ, dường như nhận ra thân phận của ta. Bản năng thôi thúc hắn bước tới dìu ta, nhưng vừa nghĩ đến điều gì lại đột ngột rụt , rồi quay người chạy đi, dáng vẻ như đi báo cho Tiêu Cảnh Uyên.
“Hầu… Hầu gia, tiểu nhân đến hàn khố băng, gặp được phu nhân… nàng… nàng máu, e là không ổn rồi… có nên lập tức phu nhân tới y quán không?”
Tiêu Cảnh Uyên cáu bẳn:
“Máu? Hừ! Chắc lại giở khổ nhục kế, làm bị thương tiểu thanh của Vân Khê rồi! Đất toàn là máu rắn, trách gì Vân Khê tức giận!”
hắn chắc nịch như phán tội:
“Không cần y quán! Đâu phải máu của nàng! Nàng còn khỏe lắm! Đợi tẩu tẩu sinh xong, ta tự mình đi đón!”
Hán tử kia còn giải thích, nhưng bị hắn quát đuổi ra ngoài.
trở lại bên ta, hắn chỉ có thể lực nhìn ta một cái, ánh mắt ngổn ngang phức tạp. Hắn đi vòng qua, vài khối băng từ hàn khố cạnh quan, rồi định rời đi.
Nhưng đi đến bên quan, hắn lại dừng lại.
Giữa hàng mày là do dự giằng xé, cuối cùng cắn răng như quyết điều gì khó khăn lắm.
“Phu nhân, tiểu nhân là Tiêu , mới vào phủ làm tạp dịch, chuyện của người vốn tiểu nhân không dám qua tay, nhưng người đang mang thai, tiểu nhân không thể đứng nhìn người mất .”
Hắn giống như vừa nói với ta, lại như đang tự thuyết phục chính mình:
“Coi như… coi như tiểu nhân vì thê tử nhà và đứa nhỏ trong nàng ấy tích chút đức đi…”
Dứt lời, hắn cố hết sức kéo ta khỏi địa ngục băng ấy. Không khí bên ngoài vẫn giá buốt, nhưng so với cỗ quan tà hàn kia thì đã là ấm áp vô cùng.
Hắn lại hối hả trộm một cỗ .
Khoảnh bị kéo ra khỏi quan hàn , sợi thần kinh căng chặt trong ta đột ngột đứt phựt, màn đêm lập tức ập xuống nuốt trọn ý thức của ta.
hồi tỉnh, ta đã nằm trong cỗ xóc nảy, người đánh chính là hán tử cứu ta.
“Phu nhân, tình hình người vô cùng nguy cấp! Hàn khí ăn sâu, thai nhi chỉ e… hơn nữa có dấu hiệu huyết thoát, phải đến đại y quán ngay! Chỉ mong còn kịp giữ một đường sinh cơ!”
phi như xé gió, cuối cùng đến được y quán lớn nhất thành.
Nhưng đại phu lại khó xử cúi đầu:
“Thật có lỗi, Hầu gia có lệnh, hôm nay tất cả bà đỡ tốt nhất, dược liệu thượng hạng và những phòng sản ấm áp sạch nhất, đều đã được đặt trước… để phục vụ sản kỳ của Linh phu nhân.”
Tiêu Cảnh Uyên!
Chỉ vì Lâm Thanh sinh con thuận lợi, hắn không để lại cho ta chỉ một đường sống!
Không còn thời gian, Tiêu toát mồ hôi đầm đìa, vội quyết:
“Đi… đi Nhân Đường! ngoại thành có vị lão y thoái triều mở thảo lư, nhất định có cách!”
lại lao vút đi trong đêm , ta đến Nhân Đường.
Tiêu cầu cứu lão y, người lập tức bắt mạch cho ta, sắc mặt trầm như nước chì, liền truyền lệnh khẩn:
“Chuẩn bị mổ ! Nhanh! Bảo đại nhân!”
Mổ ?!
thời đại này, mổ thai, chính là một canh bạc dùng sinh đổi sinh !
04
đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn nhất có thể, nhưng thật sự cần xuống dao, lão y lại gặp khó khăn.
Tiểu thảo lư nơi thôn dã này điều kiện đơn sơ, lưỡi dao dùng để mổ lại gãy ngay vào thời then chốt.
Không còn cách nào khác, lão y sai dược đồng chạy đại y quán trong thành mượn dao.
Không ngờ đúng lúc ấy, Lâm Thanh chuyển dạ. Tiêu Cảnh Uyên canh giữ bên ngoài phòng sinh của nàng ta, nửa bước không rời.
Chẳng bao lâu, dược đồng quay lại truyền lời: Hầu gia nói rằng “ là ai, là thiên vương lão tử tới, đừng hòng dùng kỳ một thứ gì chuẩn bị cho Thanh ! Nàng ấy sinh con, nhất định phải vạn vô nhất thất! Tất cả nguy cơ phải giết từ trứng nước!”
Khoảnh ấy, trái tim ta hoàn toàn chìm vào hầm băng. Ta như vũng bùn rã rời nằm trên phản gỗ lẽo, mỗi hơi thở đều loang ra tuyệt vọng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị khẽ đẩy ra, một bóng người lặng lẽ bước đến.
Là quản gia tâm phúc của Tiêu Cảnh Uyên, Lý bá. Hắn là người được phái đến thăm dò tình hình.
Nhìn thấy ta nằm trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch như sắp tắt thở, đồng tử hắn đột ngột co rút, kinh hoàng đến không dám tin vào mắt mình.
Ta hé môi gọi, nhưng cổ họng khô rát đến phát không ra tiếng.
Hắn quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng trở bên ngoài phòng sinh của Lâm Thanh , ghé sát tai Tiêu Cảnh Uyên:
“Hầu gia, thảo lư ngoại thành… người phụ nữ toàn thân máu ấy… nhìn… nhìn rất giống phu nhân…”
Tiêu Cảnh Uyên chau mày, gõ ngón tay lên giới chỉ, chắc nịch:
“Không thể! Giờ này nàng ta hẳn vẫn trong quan hàn , sao có thể đó!”
Lý bá thấp khuyên:
“Hầu gia… để phòng trắc… ngài có lẽ… nên xác nhận một chút… nếu đúng là phu nhân… nàng và… và hài tử trong …”
“Đủ rồi!” Tiêu Cảnh Uyên gắt , “Bổn hầu đã nói là không thể! Nàng ta tính tình kiêu ngạo, nếu thật là nàng thì giờ này đã xông đến đây làm ầm trời rồi! Hơn nữa, nàng ta yêu như vậy, sao có thể để mình thê thảm đến thế, máu tanh hôi!”
Lý bá cúi đầu, nhưng đáy mắt nặng như đeo đá. Phu nhân thảm đến vậy, sao có thể chỉ là giả vờ…
Không có dao để mổ, lão y đành lực. Ông nhìn ta, đôi mắt tràn áy náy, khàn :
“Phu nhân… lão phu… đã tận lực…”
Hy vọng… thật sự tắt ngúm rồi sao?
Không! Ta đã thoát được quan hàn , ta không thể buông xuôi!
Vì con ta, chỉ còn một vạn phân hy vọng nhỏ nhoi, ta tuyệt đối không bỏ lỡ!
Ta cố chịu đựng cơn đau như xé xác, mượn giấy bút của lão y.
Những ngón tay rẩy, chấm máu hòa cùng mực, viết xuống một dòng chữ, cùng một địa chỉ bí mật chỉ ta và phụ thân biết được.
Ta huyết thư cho Tiêu , tiếng nói như sợi tơ sắp đứt:
“Xin… ngài… nhất định… giao đến tay người này… nói rằng… con gái hiếu… cầu phụ thân… cứu …”
Tiêu nhìn huyết thư, sắc mặt khẽ biến, rồi nghiêm nghị gật đầu một cái.
Thời trôi qua từng nhịp một, mỗi hơi thở như linh hồn bị quăng vào chảo dầu.
Ngay ý thức ta như sắp tắt lịm, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn náo khác thường!
Theo sau là tiếng bước chân chỉnh tề trầm nặng và tiếng va chạm giáp trụ bén gọn!
Một đội hộ vệ mặc trọng giáp huyền sắc, khí thế lẫm liệt kinh người, vây quanh một trung niên nam tử mặt mũi uy nghiêm, xông thẳng vào viện!
Nhìn ta nằm trong bãi máu, ánh mắt người đó bỗng đỏ bừng, sát khí bùng lên làm ai nấy phải rùng mình!
“Phụ thân…”
Ta nhìn khuôn mặt quen thuộc uy nghi ấy, bao nhiêu sợ hãi, uất nghẹn, đau đớn tích tụ bấy lâu vỡ òa thành nước mắt.
“Hoàn nhi của ta!”
Phụ thân ta, Đương triều Trấn Quốc Công, Thẩm Nghị, sải bước đến, nâng ta lên rẩy, “Phụ thân tới chậm rồi, khiến con chịu khổ rồi!”
Không một , cấm vệ của phụ thân đã tiếp quản nơi này. y đi cùng lập tức lên chẩn trị cho ta.
Ta được lên một cỗ lớn, nội thất như một dược phòng di động tinh xảo và ấm áp.
Trước chuyển bánh, ta nắm tay thân tín của phụ thân, Thẩm :
“Sau ta đi… phải bảo vệ tốt Tiêu … hắn là ân nhân cứu của ta…”
Thẩm trấn :
“Tiểu thư cứ yên tâm, Quốc công gia đã bài thỏa đáng, tuyệt không để Hầu phủ tìm được hắn. Mọi tội nghiệt của Tiêu gia… đều phải trả giá.”
từ từ lăn bánh, bỏ lại sau lưng tất cả huyên náo và tội ác.
05
Phía bên kia, trong phòng sinh của Lâm Thanh , cuối cùng truyền ra tiếng trẻ sơ sinh cất tiếng khóc.
Tiêu Cảnh Uyên đứng canh ngoài phòng, lòng nóng như lửa đốt. Cửa vừa mở, hắn lập tức xông vào, đầu tiên cúi xuống hỏi han vẻ “yếu ớt” trên giường của Lâm Thanh :
“Thanh , nàng thấy thế nào?”
Xác nhận nàng ta “mẫu tử bình ”, hắn mới ôm đứa bé được truyền là “trưởng tử” của mình. Nhìn gương mặt nhăn nheo nhỏ xíu kia, mắt hắn niềm vui và kỳ vọng của một người cha lần đầu đón con, dịu nói:
“Đứa trẻ này, chân mày đôi mắt giống nàng, chắc chắn lớn lên là một công tử tuấn tú.”
Nói xong, tay hắn khựng lại trong khoảnh ngắn ngủi, trong đầu giác xẹt qua một ý niệm: Con của Minh Uyển… giống ai đây? Nếu là một bé gái… nhất định sinh ra rất xinh đẹp…
Ý nghĩ ấy chỉ lóe lên rồi bị hắn cưỡng ép đè xuống đáy tâm trí.
Giao đứa bé cho nhũ mẫu dỗ ngủ xong, Tiêu Cảnh Uyên bước ra ngoài khoang ấm. Trời đã sáng rõ, tính thời gian thì đã đến lúc nên đi đón Thẩm Minh Uyển . Hắn thầm dự tính, tìm cho nàng một cái viện hẻo lánh dưỡng, khỏi chướng mắt.
Hắn gọi quản gia Lý bá:
“Đến chỗ quan hàn , phu nhân phủ.”
Nhưng Lý bá đứng nguyên như cọc gỗ, cả người như cầy sấy, đầu cúi rạp, không dám nhìn hắn không dám động.
Tiêu Cảnh Uyên nhíu chặt mày, vừa định nổi nóng.
Lý bá bỗng “bịch” một tiếng quỳ sụp, như đứt hơi:
“Hầu… Hầu gia… phu nhân… phu nhân và tiểu công tử mới sinh… đều… đều không còn nữa…”
Đồng tử Tiêu Cảnh Uyên co rút mạnh, như bị búa tạ đập thẳng vào tâm, lảo đảo lùi lại hai bước. Nhưng rất nhanh, hắn hung hăng trấn định lại:
“Nói bậy! Sao có thể! Ta đi thì nàng vẫn còn tốt! Nhất định là lại giở trò, lừa ta thôi!”
“Lý bá! Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng trúng kế nàng ta!”
Lý bá đập đầu liên tục, nước mắt rớt xuống nền gạch:
“Là thật! Thật ! Thi thể phu nhân… ngay trước quan hàn … pháp y đã kiểm tra… chính là phu nhân!”
Tim Tiêu Cảnh Uyên trầm xuống đáy vực, nỗi hoảng sợ không tên cuồn cuộn dâng lên. Hắn hoảng loạn lao ra ngoài như người mất hồn.
Lý bá cuống cuồng chạy theo phía sau.
Từ xa, nơi biệt viện đặt quan hàn , đã tụ tập một đám người chỉ trỏ bàn tán.
Hắn gạt đám đông, miệng vẫn gào lên:
“Thẩm Minh Uyển! Nếu ta biết nàng làm trò lừa bịp… nàng chết chắc!”
Nhưng chen vào được trong vòng người, nhìn rõ thân thể bị tấm cói rách phủ hờ, lộ ra khuôn mặt tái và xiêm y nhuốm máu dưới đất…
Tim hắn như bị móc ra, đau đến nghẹt thở!
Người nằm đó – chính là Thẩm Minh Uyển!
Chân hắn mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, như thần trí đã rời khỏi thân xác.
Hắn quỳ bằng đầu gối bò đến bên thi thể, rẩy tay định vuốt mái tóc rối trên mặt nàng, nhưng lại không dám chạm vào, sợ quấy rầy giấc ngủ vĩnh hằng ấy.
“Minh Uyển…” Hắn lẩm bẩm như điên nói với mình, “Nàng dậy đi… mau dậy…”
“Nàng tâm cơ như thế, tham sống như thế… sao có thể chết thật…”
“Nàng nhất định là giả… là dọa ta thôi đúng không? Nàng ta để ý nàng… được, được rồi… ta để ý nàng rồi…”
Hắn đột nhiên túm chặt vai thi thể, gào khóc như con thú bị cắt mất tim:
“Chỉ cần nàng mở mắt… binh phù, gia nghiệp của Tiêu gia… tất cả đều cho nàng! Cho nàng hết được không?”
Thi thể vẫn băng giá, yên lặng như đêm đông.
Tiêu Cảnh Uyên cuối cùng đã sụp đổ, ôm chặt thân thể dần cứng , tiếng gầm tuyệt vọng xé toạc bầu trời:
“Ta cầu nàng… cầu nàng mở mắt nhìn ta một lần đi… cầu nàng…”
Lý bá rẩy bước đến, nhìn cảnh ấy vừa thương xót vừa căm giận:
“Hầu gia…Xin nén bi thương… phu nhân… đã thật sự đi rồi…”
“Cút!”