Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Cảnh Uyên ngẩng lên, hai mắt đỏ ngầu như dã thú trọng thương, “Nàng chưa chết! Nàng không thể chết! Nàng nhất định lừa ta!”
Những hạ nhân xung quanh không nỡ nhìn, khe khẽ khuyên:
“Hầu gia… phu nhân chịu đủ khổ rồi… để nàng an nghỉ đi…”
Một phụ nhân lớn tuổi quay đi, nghẹn ngào:
“Người ta sinh con đã như đi một vòng Quỷ môn quan… vậy mà phu nhân lại bị nhốt chỗ … tội …”
Bỗng trời tối sầm, mưa lạnh lâm thâm rơi xuống.
Lý bá vội che ô lên đầu chủ:
“Hầu gia… mưa rồi…”
Nhưng hắn như không nghe thấy, chỉ ôm chặt “Minh Uyển” trong .
Lý bá khẽ nói:
“Hầu gia… phu nhân còn sống đã chịu bao nhiêu khổ… giờ đừng để nàng lại chịu lạnh nữa…”
Lời ấy như mũi dao xoáy sâu vào tim hắn.
Hắn run rẩy nâng thể lên, động tác nhẹ đến cực điểm, như ôm trân bảo dễ vỡ. Dẫu đã đầy máu, hắn vẫn ôm nàng từng bước mà quay về xe ngựa.
kinh thành nghìn dặm, một trang viện bí mật.
Ta nằm trong tầng chăn ấm áp, thương thế nhờ danh y và dược liệu hiếm quý đang dần hồi phục.
Chỉ có vết thương trong tim… còn rỉ máu.
Phụ thân động viên tất thảy quan hệ và quyền lực, trong thời gian ngắn tìm được một tử vóc dáng tương tự ta, lại mời cao thủ hóa trang, tạo dựng toàn bộ dấu vết đớn nạn, bày thành hiện trường Tiêu Cảnh Uyên tin là ta đã chết.
Chỉ là… đứa bé của ta… hài tử theo ta tám tháng dài dằng dặc, huyết mạch, người duy nhất ta dốc sức bảo vệ…
Hàn độc của quan hàn ngọc xâm nhập, lại chịu bao giày vò… đứa trẻ sinh ra đã chẳng có hơi thở.
Là một bé trai.
Ta nép dưới chăn, cắn chặt môi, không cho tiếng khóc bật ra. Ta bỏ chạy khỏi địa ngục kia, sống sót rồi… nhưng cuối … vẫn không cứu được con .
Bảo bảo… con hẳn là hận nương lắm đúng không…
Trái tim, đến tê liệt.
Đúng lúc ấy, ánh đèn trong phòng được thắp sáng.
06
Ta vội vàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, không muốn để phụ thân nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của .
“Hoàn nhi.”
phụ thân Thẩm Nghị của ta trầm ấm, mang theo từ tính người ta an . ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn ta.
“Đứa bé không còn, không lỗi của con.” thở dài, trong mắt tràn đầy thương xót, “Chỉ có thể nói… duyên mẹ con mỏng.”
“Nhưng hai người từng gặp gỡ, dù chỉ ngắn ngủi làm mẹ con một lần, cũng đã tận tròn nhân duyên. Đừng , con à… sau , sẽ còn có đứa khác.”
Lời nói chợt chuyển hướng, ánh mắt bừng lên một luồng tức giận sắc bén:
“Nhưng nếu vì tên súc sinh Tiêu Cảnh Uyên mà , thì thật không đáng!”
“Phụ thân năm đó đã không đồng ý hôn sự ! Nhưng con cứng đầu cố chấp, thà đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân cũng nhất quyết rời nhà đi theo hắn!”
Nhiều năm sau gặp lại, nhìn tóc mai phụ thân đã điểm bạc thêm mấy sợi, nhìn ánh mắt không che giấu được yêu thương và tiếc nuối, ta không cầm được nước mắt, nhào vào òa khóc.
“Phụ thân… là nhi sai rồi… là nhi hiếu… xin phụ thân thứ lỗi…”
“Con không vì hắn mà thương … là vì con của con…
Nó còn chưa kịp nhìn thấy thế giới một lần…”
Phụ thân dịu dàng lau nước mắt cho ta, nghẹn ngào:
“Đứa ngốc… con là bảo bối duy nhất của phụ thân… phụ thân lại không tha thứ cho con được?”
Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lùng như sắt, bàn siết lại thành quyền:
“Tiêu Cảnh Uyên! Hắn dám con ra nông nỗi ! Còn cái nhà họ Tiêu kia… phụ thân thấy bọn chúng là sống chán rồi!”
“Hoàn nhi cứ yên … cục hận , phụ thân nhất định sẽ thay con, thay cháu ngoại chưa kịp chào đời… đòi lại từng chút một!”
Ta dựa vào lồng ngực ấm áp của phụ thân, nỗi bi thương trong cũng dần dần lắng xuống.
Năm ấy ta vừa cập kê, chán ghét sự bảo bọc mức của phụ thân, một muốn bước ra thế giới bên ngoài.
Không nghe lời khuyên ngăn, ta lén trốn khỏi Thẩm phủ.
Rồi ta gặp Tiêu Cảnh Uyên – người đầu tiên tim ta rung động.
Ta như một cô bé ngốc nghếch, chấp tất mà đuổi theo hắn, dẫu hắn luôn giữ khoảng , nửa gần nửa xa.
Sau mang thai ngoài ý muốn, hắn cưới ta làm vợ, ta bước chân vào Tiêu phủ, cho rằng đó là “mây tan trăng sáng”, cuối cũng đến đoàn viên.
Nhưng kể từ đó, hắn càng càng lạnh nhạt, thậm chí chán ghét ta ra .
Ta chưa từng nói ra thân phận thật, trong mắt hắn, ta chỉ là một cô gái không nơi nương tựa, muốn leo cao, cưới vào hào môn để tranh quyền đoạt lợi.
Hắn cho rằng ta mang thai, là vì muốn chiếm đoạt binh phù và của Tiêu gia.
Hắn đâu biết, ta là con gái ruột của Trấn Quốc Công đương triều.
Một cái binh phù bé nhỏ kia, ta chưa từng thèm để mắt.
Đúng lúc đó, đại ca hắn – trấn quốc tướng quân, tử trận, để lại di ngôn dặn hắn chăm sóc tốt cho người tẩu tử đang mang thai – Lâm Thanh Nguyệt.
Từ ấy, thai kỳ, ta chỉ nhận được sự lạnh lẽo và thờ ơ.
Mọi sự quan , tài nguyên tốt nhất – đều được hắn dốc vào thân thể người phụ kia.
Ta từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần sinh xong, hắn nhìn thấy đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu, thì bản năng phụ tử sẽ hắn quay đầu.
Ta không … thứ ta chờ được lại là quan hàn ngọc… và thể lạnh ngắt của đứa con.
Trái tim ta, đã con ta, chôn vùi dưới lớp băng lạnh ấy.
Thẩm gia ta, nắm giữ hơn nửa muối sắt, tơ lụa và vận chuyển của triều đình, tài phú cuồn cuộn, thế lực ngập trời.
Tiêu Cảnh Uyên dám động đến ta, chính là tự chuốc họa diệt môn.
Từ đó về sau, ta thu lại toàn bộ nét yếu mềm nhi, bắt đầu theo phụ thân học điều hành gia khổng lồ.
Ta là con gái duy nhất của – những thứ ấy, sớm muộn cũng thuộc về ta.
Giờ , trong tim ta không còn chỗ cho hắn nữa.
Ta chỉ muốn vì con đã mất, đòi lại công đạo, đồng thời tiếp nhận vận mệnh vốn thuộc về ta.
Ta chọn một sườn núi đẹp nhất hướng về phía trời, lập một ngôi mộ quần áo cho đứa bé chưa kịp chào đời.
Không khắc chữ, chỉ có một đóa mộc lan trắng đang chớm nở.
Nơi xuân đến hoa nở, gió nhẹ dịu dàng, thanh tịnh tự do.
Ta hy vọng, kiếp sau con có thể đầu thai đến nơi không bị giam cầm, được quyền chọn lựa cuộc sống của , được sống trong yêu thương thật sự.
Ta ngồi bên mộ rất lâu, lâu đến hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, gió thu hong khô hàng nước mắt.
Mãi cho đến nha hoàn thân cận tới mời dùng bữa, ta mới chậm rãi đứng dậy.
Từ hôm đó, Thẩm Minh Uyển của khứ đã chết rồi.
Người còn sống, là trưởng Thẩm gia – Trấn Quốc Công phủ, một nhân đã hạ quyết trả thù, cũng hạ quyết làm chủ vận mệnh của chính .
Ta bắt đầu học bày mưu tính kế, học những thủ đoạn quyền mưu mà năm xưa từng khinh thường.
Nhưng ta vạn vạn không … Tiêu Cảnh Uyên lại nhanh như vậy… phát hiện ra sơ hở.
07
Tin tức về việc Hầu gia Tiêu phủ đớn mất vợ hiền con thơ, bi thống đến mức bảo quản thể phu nhân trong thủy tinh băng quan, đêm túc trực bên cạnh, không hiểu bằng nào đã truyền khắp kinh thành, rồi theo thương lữ truyền đến tận tai ta.
nghe được câu chuyện ấy, ta chỉ cảm thấy nực cười và tởm lợm.
Hắn đêm chong chong theo bên… chẳng qua là một bộ thể được ta cố ý sắp đặt.
Chẳng bao lâu sau, tin tức mới lại ập đến——
thể ấy do được bảo tồn hoàn chỉnh, qua nhiều tháng vẫn không chút dấu hiệu thối rữa, Tiêu Cảnh Uyên nghi .
Hắn mời cao nhân đến kiểm tra, cuối phát hiện đó là giả !
Biết ta còn sống, hắn như kẻ hóa điên, huy động toàn bộ thế lực của Tiêu gia, lùng sục khắp thiên hạ, còn dán bố cáo treo thưởng vạn lượng chỉ để tìm ra một chút tung tích của ta.
Nhìn bản dập lại của bố cáo ấy, ta chỉ lạnh lùng nhếch môi.
Hắn tưởng còn tìm được ta ? Trang viện của phụ thân ta kín đáo thế nào, đâu chỗ hắn muốn tới liền tới?
Ta không để , vẫn chuyên chú học quản lý của Thẩm gia. Hóa ra ta lại rất có thiên phú trong lĩnh vực , chỉ vài tháng, ta đã có thể độc lập xử lý một phương thương vụ quan trọng, được phụ thân phái tới Giang Nam, nắm giữ đại bản doanh thương mại tơ lụa và trà của Thẩm gia.
Hôm ấy, sau kết thúc cuộc họp các tổng quản ở nghị sự đường, ta chuẩn bị về thư phòng xử lý công văn.
Ai , cánh cửa gỗ chạm trổ nặng nề của nghị sự đường bị người ta thô bạo đẩy tung!
Một bóng người loạng choạng xông vào, đầy phong trần mệt mỏi và phấn khích điên cuồng không che nổi.
Là Tiêu Cảnh Uyên!
Ta khẽ hít sâu, phất ra hiệu các tổng quản hoảng hốt kia lui ra hết.
Nhìn thấy ta lành lặn đứng đó, y phục lụa là tinh tế mà sang quý, thần sắc lạnh nhạt nhìn thẳng hắn, mắt hắn lập tức đầy tơ máu.
Hắn lao tới trước ta mấy bước, chộp lấy cổ ta, siết mạnh đến mức tưởng chừng xương sắp vỡ.
“Minh Uyển! Quả nhiên nàng còn sống! Tại nàng dám giả chết lừa ta?!”
hắn khản đặc, điên dại vì mất rồi lại được:
“Ta biết mà! Nàng sợ như thế, tham sống như thế, nỡ chết chứ!”
Hắn thở gấp, đảo mắt nhìn quanh, thấy nơi trướng liễn xa hoa, càng nghi :
“Nàng lại ở ? là Thẩm gia, cảnh vệ nghiêm ngặt, người thường không bước nổi vào nửa bước. Ta… ta vắt kiệt sức mới len lỏi được vào!”
Hắn rõ ràng không muốn đối với nguyên nhân thực sự ta có ở , lắc đầu, hạ thấp nhưng vô độc đoán:
“Thôi mặc kệ! kể nàng dùng gì… Bây giờ, lập tức theo ta về nhà!”
Ánh mắt hắn vô thức quét qua bụng ta đã phẳng lì, sốt ruột hỏi:
“Con đâu? Con của chúng ta đâu?
Đếm thì con bé chắc đã vài tháng rồi đúng không?
Minh Uyển, nàng hồ đồ rồi! có thể bế con bỏ trốn? Ta không được nhìn con, ôm con sớm hơn chút nào!”
“Đi! Mang con theo! Chúng ta về nhà!”
Hắn kéo mạnh muốn lôi ta đi cho bằng được.
“Đứa trẻ…”
Nghe hắn nhắc đến bảo bảo mà ta dốc hết sinh mệnh cũng không giữ lại được, nỗi hận dồn nén trong ta như núi lửa bộc phát!
Hắn khó hiểu quay đầu lại nhìn ta.
“ còn chưa đi?” Hắn chau mày, cố kiềm chế, đổi mềm hẳn:
“Minh Uyển, đừng bướng nữa.
Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, về nhà ta sẽ chia cho nàng ba phần của Tiêu gia, không! Năm phần!
Còn binh phù… chờ con lớn rồi tính sau!”
“Hai ta mỗi người nhường một bước, là ta lùi đến tận đáy rồi đấy! Nàng đừng ta khó xử!”
Nhìn bộ dạng như ban ân ấy, ta giác bật cười, cười đến nỗi nước mắt cũng tràn ra.
Trải qua một lần quỷ môn quan, ta nay còn lạnh và cứng hơn quan hàn ngọc.
Không còn nửa phần nhu tình, chỉ còn căm hận tận xương.
Ta hất mạnh hắn ra.
“Ta chưa từng mưu đồ lấy cứ thứ gì của Tiêu gia!
Là ngươi!
Tiêu Cảnh Uyên!
Là ngươi chưa từng tin ta!”
“Đứa trẻ!”
ta run lên, từng chữ như cắt vào lưỡi,
“Đứa trẻ đã bị ngươi hại chết rồi!”
Ta muốn hắn biết!
Muốn hắn hối hận!
Muốn hắn thống khổ đời!