Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Bạn gái của mày chắc là thích thôi, tao đã điều tra rồi, lúc chính mẹ mày dùng ép ta chia tay mày, giờ mày có rồi nó lại chạy đến tìm mày.”
Trần Kiệt dừng bút lại một chút, hàng lông mày của anh nhíu lại như đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù, lạnh lùng đáng sợ.
9
Khiến tôi lạnh sống lưng.
Bộ não bắt đầu dựng lên một đống lời ngon ngọt, làm sao xoay sở cho hợp lý.
Một lúc , nghe thấy giọng điệu của Trần Kiệt giống như đang dạy bảo ai đó.
“Người ta theo tao có gì không bình thường à? Nếu không theo gì?
Vả lại, có người ta theo là năng lực của tao, còn nếu theo mày, mày có tiêu xài tùy ý cho không?”
“ đã bỏ đi ba năm rồi, giờ tao vất vả lắm mới kịp. Cảnh cáo tụi nó tránh xa ra, nếu không tao sẽ xử lý hết tụi mày.”
Người đàn ông kia cười khổ, vỗ mạnh vào lưng anh:
“Mày là, gặp gái là quên bạn!”
Anh lại vỗ vỗ vào vai người kia, khuyên bảo giọng điệu nghiêm túc:
“Mày không còn trẻ nữa, đừng cứ nghĩ đến chơi bời, cố gắng lên, nếu không này ngay người mình thích cũng không chọn.”
Người đàn ông mặt đầy vẻ không quan tâm, cười chuyển chủ đề.
“ ta hôm nay chưa đến đưa cơm cho mày à?”
Nói xong hai ngẩng lên, ánh mắt chạm nhau tôi.
Trần Kiệt hoảng: “Tinh Huệ, em đến từ khi nào vậy?”
Tôi đi vào: “Đến cũng khá lâu rồi.”
Trần Kiệt lập tức ném đi một ánh mắt sắc bén, người đàn ông giơ tay đầu hàng, nhanh chóng bỏ đi.
Anh vội vàng giải thích: “Em đừng nghe mấy lời ba lăng nhăng của nó, bọn người nào người nấy đầu óc đều có vấn đề.”
Tôi mở hộp cơm ra: “Em đương nhiên biết anh bọn khác nhau, ngay từ đầu em đã biết rồi.”
Lúc khó khăn nhất, Trần Kiệt không nhận sự giúp đỡ từ gia đình cũng không tìm đến bạn bè.
Có lần tôi tan làm về nhà vô nghe được cuộc trò của bọn .
Bạn anh bảo anh hãy nhún nhường gia đình, Trần Kiệt không đồng ý, Người đó còn đưa thẻ ngân hàng cho anh, Trần Kiệt cũng không nhận.
Người đó mắng Trần Kiệt mất trí, không chịu cứ thích ăn khổ một gái không đáng.
Trần Kiệt liền đ.ấ.m vào mặt người đó vài , rồi hai đi ăn ở một nhà hàng Michelin, còn mang về cho tôi một phần.
Lúc đó tôi cũng thấy anh ngốc nghếch, sự muốn giúp anh đồng ý cho xong.
Người ta bảo rằng người xuất hiện trong gia đình có, không có lo toan về bạc nên có năng lượng chịu đựng khổ đau .
Còn đối những người bình thường, sự chẳng đáng là bao, tiên là phải lo làm sao sống, có chút năng lượng cũng là làm việc như trâu ngựa.
“Chán quá!” Trần Kiệt vừa ăn no xong, sờ bụng.
Mỗi lần Trần Kiệt ăn đều ăn sạch sẽ, đây tôi cũng thích nhìn anh ăn, không kén ăn, món gì cũng thấy ngon.
Những người nấu ăn là những người dễ bị người khác nắm thóp nhất.
Trần Kiệt lại hỏi: “Chút nữa em đi đâu?”
“Đi cửa hàng thú cưng, có vài con mèo bị bệnh phải truyền dịch.”
“Chiều nay anh không có việc gì, anh đi cùng em nhé.”
10
Tôi liếc nhìn một chút, nói: “Anh thay đồ đi, bên kia nhiều lông thú quá, dính lên bộ vest sẽ khó làm sạch lắm.”
Trần Kiệt đẩy tôi, vội vã muốn ra ngoài: “Không sao đâu, đồ này anh có nhiều lắm. kia cũng hay bế Tiểu Mi .”
Hứ, ngày xưa kiểm tra sức khỏe vài chục đồng bây giờ so bộ đồ cao cấp mấy chục triệu sao có so được…
Nhưng có vẻ như anh sự không quan tâm, vô tư ôm thú cưng lên xe, làm lông vương vãi khắp nơi ở ghế .
đây có một khách hàng đi Audi không cho tôi ôm mèo lên xe. Ánh mắt khinh thường đó tôi đến giờ vẫn nhớ, giờ nghĩ lại cũng không ngạc nhiên khi anh ta có lái Audi.
Trần Kiệt vào cửa hàng, theo chúng tôi cùng bận rộn từ đến , nhìn không giống là người mới.
[ – .]
An ghé sát tai tôi hỏi: “Trần Kiệt có làm công việc liên quan đến thú cưng không?”
“ kia mèo nhà tôi đều là anh chăm sóc.”
Một lần Tiểu Mi bị bệnh, tôi phải làm thêm giờ nên có Trần Kiệt dọn cát mèo, thêm nước cho ăn.
Khi tôi về đến nhà thấy anh ôm Tiểu Mi cuộn lại trên sofa ngủ, tôi nhớ là đã chụp một bức ảnh lúc đó, này đổi điện thoại nên không còn nữa.
Hôm nay khách hàng nhiều hơn mọi khi, ngay nhân viên cửa hàng bên cạnh cũng đến xem náo nhiệt.
không mua gì, đi quanh Trần Kiệt. Người chen chúc, đầu chạm đầu.
An không chịu nổi, tôi anh ra ngoài.
“Xin các cậu đi hẹn hò đi, ở đây sự vướng!”
Trần Kiệt hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói muốn ra biển ngửi gió biển.
đây vào ban đêm, tôi anh thường đến đây đi dạo, đối diện là Tập đoàn Trần thị, vốn là muốn kích thích anh.
Cố kích thích năm không có động tĩnh gì nên một thời gian dài tôi còn nghi ngờ có phải mình nhận nhầm người không, liệu anh có phải là con trai của tài xế không.
Gió biển thổi vào mặt, chim hải âu bay lượn.
Chúng tôi tay trong tay đi dạo, người qua lại liên tục nhìn lại. Trần Kiệt vẫn miệt mài lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi, sẽ đi du lịch đâu, mua nhà ở đâu, cửa hàng thú cưng sẽ mở rộng như thế nào.
Bỗng nhiên, anh dừng bước rồi hít một sâu.
Như đã đưa ra một quyết định gì đó quan trọng rồi nói: “Tinh Như, thực ra hôm nay anh có muốn nói em.”
Bạn đang nghe truyện tại Kinh Thiên Động Địa.
11
Nhìn anh lúng túng như thế, tôi biết chắc là có không hay.
vậy tôi chủ động buông tay anh ra: “Có gì vậy?”
Anh ngây người không trả lời.
Tôi sốt ruột bước lên, anh đột ngột quay lại, không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.
đó, anh quỳ một gối xuống, mặt đỏ bừng lắp bắp nói: “Anh muốn… muốn em làm vợ anh.”
Hóa ra là cầu hôn à?
Tôi có chút bất ngờ.
nhẫn hình trứng bồ câu sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, thậm chí ánh sáng phản chiếu từ nó còn có vẻ chói mắt.
Thấy tôi không phản ứng, Trần Kiệt nhíu mày, cúi đầu xuống: “Chắc là nhẫn nhỏ quá phải không? Anh đã tìm lâu không thấy nào lớn hơn nữa.”
Vẫn chưa đủ lớn… này đeo vào tay tôi là gần như không thấy ngón tay đâu mất rồi đấy.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tại sao muốn kết hôn? Chẳng có lợi ích gì, tài sản của anh còn phải chia cho em một nửa.”
“Anh muốn trở thành chồng hợp pháp của em, cùng em mang một , đó là ước mơ của anh từ khi hai mươi tuổi.”
“Trần Kiệt, anh có bao giờ nghĩ rằng việc chúng ta gặp nhau từ đầu đã không đúng không?”
Anh vẫn cười tươi: “Biết chứ, em thích anh đẹp trai, có , còn anh cũng thích của em.”
Nhìn anh lạc quan như vậy, tôi cũng cảm thấy tiếc nuối. Ngày xưa, ngoài việc hận cũng có giả vờ.
Tôi im lặng lâu.
Anh mắt Trần Kiệt trở nên u ám, cúi đầu một lúc rồi lại nở nụ cười. Anh đứng dậy: “Không sao đâu, nếu em chưa nghĩ xong, coi như anh chưa nói gì…” Nói xong, anh cất chiếc nhẫn lại.
Tôi vội vàng giật lấy: “ em suy nghĩ một chút.”
12
An ngay lập tức lên mạng tra giá , nhìn màn hình rồi đếm đi đếm lại mấy lần.
“Trời ơi, tám con số… tám mươi triệu…”
“Đúng là mình đã những người có như các cậu rồi!”
Nghiên Nguyệt nhìn một lúc, hỏi: “Cậu nghĩ sao? Kết hôn không?”
An lập tức nhảy dựng lên: “Không kết đợi gì nữa? Đợi lên trời lấy Ngọc Hoàng à?”
Nghiên Nguyệt lắc đầu: “Cậu không hiểu đâu, gia đình có như vậy phức tạp, nhất là mẹ của Trần Kiệt, bà đâu phải là người dễ đối phó.”