Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Bạn trai cũ đột nhiên xuất hiện trên tạp chí doanh nhân nổi tiếng, thế là tôi lấy ảnh nhạy cảm của trên thông tin trò chuyện trước đây, làm làm mờ và gửi đi cho : [Quen không?]

Đối phương: [ nhập]

Tôi: [1 tấm 10 triệu, không đắt đúng không?]

Trần Kiệt: [Dám lộ ra ngoài, ông đây giếc chếc cô.]

Tôi chụp một tấm của chiếc giường.

[Tới đây mà giếc tôi đi .]

Trần Kiệt: […Cô, cmn chứ, cô chẳng thay đổi chút nào .]

[Hì hì, chẳng thay đổi gì hết, vẫn yêu anh như trước đây nè.]

[Cô nghĩ tôi tin cô à? Trước đây cô chơi trò bốc hơi chia tay, coi tôi như chó mà chơi đùa đúng không?]

[Tôi nói với cô rồi, cho dù tôi có nhặt rác, hay từ nóc nhà nhảy xuống, tôi cũng không thích cô nữa !]

liên tục nhắn tin, trút ra hết những ấm ức cũ.

Thấy tôi không trả lời, bắt nóng nảy.

[ , cô đi rồi? Nói gì đi chứ?]

[ Lại chơi trò mất tích đúng không? Cô dụ dỗ tôi đấy à?]

[Nói cho cô , tôi không như trước kia nữa , tôi không dễ lừa thế .]

[Không phải chứ, , cô nói một câu đi, không muốn đòi nữa à?]

Tôi cong môi, rồi gửi vị trí cho .

[ Tới nhà tôi đi rồi nói, giá phải tăng đấy nhé.]

[Thẩm Tinh Như! Cô đừng có voi đòi tiên.]

[Mang theo bao đấy.]

[……]

1

Tôi nhìn thông tin trên màn hình, khẽ cười nhẹ và thì thầm: “Ha, chẳng thay đổi gì .”

Mở phần mềm lên, đếm số ảnh trong đó, tổng cộng hơn một trăm tám mươi bức.

Xin lưu ý trước, tất là tự nguyện nên cũng không thiếu những bức ảnh chụp chung khó nhằn, tôi nhấn nút xóa một cái.

Cái món là tôi khởi xướng, thực một khi bắt thì không thể dừng lại .

Khi nói chuyện, cần không hợp là có thể trở nên căng thẳng, mà cứ căng thẳng là cần phải giải tỏa. Lần dữ dội nhất của tôi là ngày không rời khỏi giường và người chảy m.á.u mũi.

Không thể không nói là gương mặt và thân hình của Trần Kiệt quả thật đỉnh cao, nhìn ảnh thôi mà tôi đã cảm thấy từng tế bào trong cơ thể không thể kìm phấn khích.

cảm thấy một làn ẩm ướt, bây giờ là 9 giờ 20 phút, tối đa mươi phút nữa là người đến.

Tắm xong thì vừa đúng lúc.

Năm phút trang điểm nhẹ nhàng kiểu không make-up, tóc hơi ướt, tôi xịt nước hoa lên sau tai, cổ tay và xương quai xanh.

Mùi hoa nhài mà anh yêu thích. Trước đây anh hay ôm tôi và ngửi ngửi.

Tôi vừa hát vừa chọn đồ, bunny girl, mèo hồng.

Bên cạnh có một hộp đựng dụng cụ thừa trước đây, tôi bê ra phòng khách.

Mở ra xem, bóng, gậy, dây, sắp bụi bám rồi.

Lấy ra vài thứ thường dùng.

Tôi đã nghĩ xong, người vừa vào cửa là phải tấn công mạnh mẽ ngay, ăn xong đã rồi tính tiếp.

Âm thanh tắt máy xe dưới tầng, ánh sáng trắng nhợt nhạt phản chiếu trên kính.

Trần Kiệt gửi một bức ảnh, “Cái khu nhà sao?”

“Đi lên, 304.”

Tôi vội vàng tắt đèn phòng khách, bật đèn màu cam ấm áp làm cho mọi thứ mơ hồ như ẩn như hiện.

Mùi nến thơm đã lan tỏa khắp phòng, đầy không khí mập mờ.

“Đoàng đoàng đoàng.”

Tôi mặc áo choàng tắm ra mở cửa.

Trần Kiệt dựa vào cạnh cửa, ngẩng lên, đôi dài như hoa đào nửa khép lại nhìn tôi.

Anh mặc vest, tóc đã chải chuốt nhưng có chút rối.

Tôi hơi nheo , “Về rồi à?”

Vươn tay nắm lấy cà vạt của anh nhưng anh tránh đi.

Trần Kiệt không nhìn tôi mà bước vào phòng, “Sao không bật đèn? Tối thui thế !” Rồi anh sờ đến công tắc trên tường.

[ – .]

Tôi lập giữ tay anh lại, “Đừng, chói lắm.”

2

Anh ngớ người trong một giây, nhìn tôi rồi rụt tay lại.

Anh xoay người ngồi lên sofa, cầm tạp chí trên bàn trà lật vài trang, tay vô tình chạm vào đồ vật bên cạnh, ánh anh dừng lại đó.

Ngay sau đó, tai anh đỏ bừng từ rồi lan đến tận cổ.

Anh nhìn trái rồi lại nhìn phải, “Tiểu Mi rồi?”

“Tôi đã cho vào phòng rồi.”

Trước đó, trong một lần tôi vui vẻ thì đột ngột xuất hiện trên giường rồi nhìn chằm chằm.

tôi gần như sợ đến ngơ người.

Sau đó cứ mỗi lần như vậy, tôi nhốt trong phòng riêng.

“Tiểu Mi?” Nói xong thì Trần Kiệt định đứng dậy.

Tôi lập mở tay ôm anh, thổi vào tai anh, “Ngày mai lại xem, anh mệt không?”

Khuôn mặt anh lập đỏ lên, cơ thể cũng lại, “Em…đừng có cười giỡn, ta tính toán lại đi!”

Tôi chống cằm, cười cong cong “Tính thế nào? Vào phòng à?”

Trần Kiệt im lặng, nhíu mày rồi nghiến răng nghiến lợi, “Thẩm Tinh Như! Tôi không dễ lừa như trước nữa ! Em không nói thì tôi không đi !”

Trời ơi, thái độ rắn quá nhỉ, năm qua kiêng khem rồi à?

Ái chà, sao lại muốn khóc rồi!

Tôi vừa lấy tờ giấy, anh lập quay mặt đi. “Đừng!”

Hừ, có vẻ là anh thật giận rồi.

Tôi phải giải thích thế nào về chuyện chia tay đây?

Ngày trước anh đưa một triệu cho tôi chia tay và tôi thì chẳng do dự một giây nào…

Khi mới yêu nhau, tôi đã anh là thiếu nhà giàu vì tôi thấy anh bước xuống từ chiếc Rolls-Royce và tài xế hết lời khuyên anh nhận lỗi với bố .

Rồi tôi lên mạng tìm hiểu và nhờ người dò hỏi mới anh đúng là thiếu nhà họ Trần, cãi nhau với đình.

Cũng thật tình cờ là điện thoại và thẻ ngân hàng của anh mất, tôi lượm rồi mang về nhà.

Anh nhỏ hơn tôi năm tuổi, mới học xong cấp và cũng chưa hiểu đời.

Tôi luôn cố gắng thể hiện chín chắn của một người phụ nữ trưởng thành. Anh cũng rất thích, đôi trong sáng ngốc nghếch của anh luôn nhìn tôi với sùng bái.

tôi sống cùng nhau trong một căn phòng trọ, ăn đồ giao tận nhà. Anh đi làm kiếm mua túi cho tôi. Muốn anh cảm thấy anh vất vả và sớm trở về làm thiếu nhà giàu, tôi thì có xài.

Nhưng anh như một con lừa vậy, muốn chứng minh bản thân đến mức c.h.ế.t cũng không chịu thua.

Sau đình anh cố tình ngáng chân anh không tìm việc. Anh thì càng hơn nữa, gặp đủ thất bại mà cũng nhất quyết không chịu về nhà.

Cuối cùng sau gần một năm sống chung, tôi đã tiêu hết không ít .

Cho đến khi anh tìm đến tôi, tôi vốn cũng không nghĩ đến việc kết hôn, muốn yêu đương và tiết kiệm chút .

Vì vậy tôi đã đồng ý luôn, tranh thủ lúc anh ra ngoài mua vịt quay cho tôi, tôi nhanh chóng dọn đi khỏi phòng trọ và vứt thẻ đi.

Tôi nhìn trần nhà thở dài một hơi. “Hôm nay có thể không nói không?”

“Không !”

Ngày trước có một lần tôi bắt quả tang khi trò chuyện với một anh chàng đẹp trai, anh đã giữ tôi lại hỏi suốt ngày không ngủ.

Tôi nhún vai. “ anh bảo em chia tay mà.”

3

Mặt anh đầy vẻ không thể tin nổi.

của anh bảo em không xứng với anh và đình anh cũng đã chọn tiểu thư nhà họ Lâm, cô ấy là một người vợ xứng đôi với anh và bà ấy nói là em là đứa mặc đồ chợ trời.”

Giọng Trần Kiệt run rẩy, có chút đau lòng. “Sao em không nói với anh…”

Tất nhiên là không thể nói với anh rồi, không thì bà ấy không cho tôi nữa.

Tôi giả vờ tỏ vẻ tủi thân, dụi dụi . “ anh bảo tôi phải ý đừng nói với anh, nếu không thì…”

Trần Kiệt thật tin, anh ôm tôi vào lòng, siết chặt.

Tôi vòng tay qua eo anh, nhẹ nhàng dụi vào n.g.ự.c anh.

Người Trần Kiệt lại, nuốt nước miếng. “Chuyện anh hỏi cho rõ, nhưng ta vẫn có việc phải làm!”

Tôi ngay là gã không cho qua một cách đơn giản mà!

Tôi rời khỏi vòng tay anh, không kiên nhẫn hừ một tiếng, “Hỏi mãi chán lắm.”

Anh đến nỗi má phồng lên. “Không phải , năm nay em luôn không có tin gì như thể c.h.ế.t rồi ấy. Anh đã tốn bao nhiêu công sức tìm người, em có không!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương