Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đương nhiên điều đó.
Lâm Nghiên Nguyệt còn nói mẹ anh rất mạnh mẽ, từ nhỏ đã có ham muốn kiểm soát Trần Kiệt, hồi nhỏ anh uống thiếu hai ml sữa cũng bị mẹ mắng cho một trận.
Lúc hai mươi tuổi, bà ấy bắt Trần Kiệt phải đi du học. Trần Kiệt không chịu và lần đầu tiên cãi nhau với mẹ, đòi cắt đứt quan hệ với đình.
Không lạ gì lúc đó Trần Kiệt nhất quyết không nhà.
Lâm Nghiên Nguyệt lại nói: “ bây Trần Kiệt đã có năng lực, công ty đều do anh ấy tự quản, không dựa vào đình mà vẫn có tiền. Chỉ là ở bên anh ấy rất khó tránh khỏi mẹ anh ấy, thậm chí cả là đình.”
Tôi hỏi: “Vậy lúc đó vẫn muốn kết hôn với anh ấy?”
“Chúng tôi từ nhỏ đã tiếp xúc với những thứ , tâm lý và khả năng tiếp nhận cũng tốt hơn, hơn đình chúng tôi và nhà Trần là thế lâu năm.”
Đêm đó là lần đầu tiên tôi mất ngủ.
Lý do tôi lại chấp nhận Trần Kiệt, ra là vì anh khác với những công tử nhà giàu lêu lổng, họ sống dựa vào tiền đình, một cha mẹ ngừng chu cấp họ chẳng khác gì chó hoang với đôi tay trắng.
Trần Kiệt bây khác, anh có khả năng quản lý tiền của mình, tự quyết định mọi và không bị ràng buộc.
Vì vậy anh là người có thể nói yêu đương, mà tôi chưa bao đến kết hôn! Tôi chưa bao tới đó cả.
Mấy ngày liền tôi không trả lời Trần Kiệt, anh lại vừa đúng lúc có một công ở nước ngoài không được mỗi ngày vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm tôi.
[ đã suy kỹ chưa, đã suy kỹ chưa?]
[Trở có thể tổ chức đám cưới luôn không?]
[Ê ê ê? Ngại à? Lại chơi trò mất tích lừa anh?]
[Nói cho , lần nếu mà trốn anh nhất định đào tung từng tấc đất ra để tìm cho được và đánh gãy chân !]
[À mà, anh nói đùa thôi, vợ à, đừng giận nhé! Trở đánh vào m.ô.n.g anh đi, có được không~]
Tôi màn hình không nhịn được cười, không để ý người đứng ở cửa, suýt va phải người đó và rơi điện thoại xuống đất.
Ngẩng đầu lên, người trước mặt lại chính là mẹ Trần Kiệt.
Bà ấy liếc tôi một đầy khinh miệt lại cúi màn hình, trên đó là cuộc trò giữa tôi và Trần Kiệt.
Ngay lập tức, nét mặt bà ấy không hề che giấu sự chán ghét.
13
Không có gì bất ngờ, lần bà ấy lại bảo tôi rời xa trai bà ấy.
Nói thẳng vào vấn đề lập tức đưa ra giá hai triệu.
Tôi nhấp ngụm cà phê, “Ít quá, trai so với cho cháu còn nhiều hơn thế.”
Bà ấy cười lạnh, “Quả nhiên là cô tham tiền, cô chẳng hề yêu nó.”
“Chẳng yêu tiền có thể cho cháu gì ?.”
Khuôn mặt bà ấy trở nên xanh mét, hỏi tôi cần bao nhiêu.
Tôi nói ít nhất là bốn trăm triệu, dù cũng không thể ít hơn Trần Kiệt, nếu không tôi rời đi có ý nghĩa gì?
Bà ấy mắng tôi điên nói kiện tôi tội tống tiền.
Tôi chẳng quan tâm: “À, cứ đi kiện đi.”
Bà ấy tức giận đập bàn, thẳng thắn bảo tôi là kiểu người hạ lưu không xứng vào cửa nhà họ, ngay cả giày cũng không xứng mang.
Bà ấy còn đe dọa đừng có mơ tưởng vào dựa vào Trần Kiệt mà có thể thay đổi số phận, vì thành công của Trần Kiệt cũng là bà ấy một tay giúp đỡ, nếu muốn khiến anh không còn gì dễ như trở bàn tay.
“À, tùy thôi, dù cũng không phải trai của cháu, cháu cũng không thiếu tiền.”
Bà ấy bỏ lại câu “Cứ chờ đấy” tức giận bỏ đi.
đầu tiên tôi là bảo Lâm đóng cửa tiệm, câu lạc bộ cũng tạm thời đóng cửa.
Quả nhiên, Lâm Nghiên Nguyệt báo tin rằng mẹ của Trần Kiệt đã bắt đầu gặp gỡ những phú bà giàu có mà bà ấy tiếp cận, và nói thẳng với họ là đừng đến chỗ chúng tôi .
Mẹ Trần Kiệt có chút uy tín ở Giang Thành nên mọi người đều phải nể mặt bà ấy.
Chúng tôi cũng nhận được nhiều lời lăng mạ từ đội quân tẩy chay.
Ngay lập tức, nhiều đối tác đang đàm phán quảng cáo cũng hủy hợp đồng.
Doanh thu bị giảm mạnh.
[ – .]
Tôi nói: “Chúng ta chuyển đi thôi.”
“Chuyển đi?” Lâm Nghiên Nguyệt ngạc nhiên.
“Ở Giang Thành chúng ta không phải là đối thủ của họ. Dù cũng không thiếu tiền nên có đi đâu cũng vậy. Mình không cần phải phí tiền và thời gian để đấu đá với họ, mà mình và họ vốn dĩ không có liên quan gì.”
Lâm gật đầu: “Vậy muốn đi đâu?”
“Trước tiên đến sống ở một thị trấn nhỏ ở Đại Lý một thời gian đi, mình đã liên hệ xong nhà .”
Lâm Nghiên Nguyệt lo lắng: “Không, ít nhất phải cho Trần Kiệt những trò quái quỷ mà mẹ anh ấy .”
Tôi lạnh nhạt nói: “Anh ấy , không thể là do mình nói.”
Lời của người khác có sức thuyết phục và đáng tin cậy hơn.
Sau giải quyết mọi , vào ngày khởi hành, Trần Kiệt gọi cho tôi hơn một trăm cuộc điện thoại, tôi không nghe máy. Vừa lên máy bay xong tôi tắt máy.
14
Sống ở Đại Lý hơn một tháng, nơi rất yên tĩnh, mỗi ngày chạy bộ vào buổi sáng, ăn uống, chơi với mèo và dắt chó đi dạo.
Tôi không xem nhiều đến điện thoại cũng không nhận được tin tức gì Trần Kiệt.
Anh gửi tin cho tôi mấy ngày liền, tôi đều không trả lời, sau đó tôi đã chặn anh, anh cũng không thêm tôi lại.
Một tuần trước, Lâm Nghiên Nguyệt nói mẹ của Trần Kiệt nhập viện, là bị trai cho tức giận.
Tôi nói: “ ủi Trần Kiệt một chút đi, dù cũng là mẹ mà.”
Lâm Nghiên Nguyệt lại nói: “Mình không dám nói với anh ấy , hôm đó nói mẹ anh ấy đuổi đi, sắc mặt anh ấy lúc đó mình sợ hết hồn, trông anh ấy như một kẻ sát nhân vậy. lại gào thét như người điên, như bị tâm thần.”
“Mình mà cũng suýt mềm lòng, sự nhẫn tâm vậy à?”
Lúc đầu vẫn không tránh khỏi thỉnh thoảng đến tôi cũng nhanh chóng quen với cuộc sống chậm rãi , nó khiến người ta quên đi rất nhiều thứ.
Tôi nằm phơi nắng trong sân, ghế xích đu đung đưa, mèo nhảy lên nhảy xuống người tôi. Đột nhiên một chân của nó dẫm vào nhẫn, khiến tay tôi đau nhói.
nhẫn tròn bóng loáng , người đi qua chẳng thèm lấy một , càng không ai giành giật.
Tôi đưa tay lên cao, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ tay chiếu vào, tạo thành một đốm sáng màu sắc khổng lồ, vào khiến tôi hoa lên.
Cảm giác cơ thể ấm áp dưới ánh nắng, tôi sự buồn ngủ, mí không kìm được bắt đầu nặng trĩu.
Ơ? lại thấy Trần Kiệt ở đây?
Tôi mơ màng kêu lên: “Lâm , lại đây xem thử, có phải mình bị bệnh không?”
“Thẩm Tinh Như!” Giọng nói lạnh lẽo, nghiến răng.
Tôi hoảng sợ suýt ngã từ ghế xuống, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, vội vã đứng dậy chạy trốn.
Tay tôi bị nắm chặt lại.
Tôi vùng vẫy, hét lên, “Lâm ! Cứu với!”
Hét mấy tiếng mà trong sân không hề có ai trả lời.
Lúc tôi mới nhận ra mình có thể đã bị phản bội.
không thể chạy thoát nên tôi từ bỏ vùng vẫy.
Lặng lẽ quay đầu lại, tưởng chừng gặp phải vẻ mặt dữ tợn, hung ác của anh.
Trần Kiệt lại đỏ , tôi vài giây anh hít một hơi sâu quay đầu đi, một giọt nước rơi xuống.
15
“Á… …”
Tôi không thể thấy đàn ông rơi nước được, đặc biệt là những người đẹp trai, cứ không thể kìm lòng mà muốn thương xót, càng khóc càng muốn yêu hơn.
“Lâu không gặp…” tôi cười nói.
Trần Kiệt nghiến chặt môi, kiềm chế nói: “ là kẻ lừa đảo lớn nhất! Anh sự muốn… sự muốn bóp c.h.ế.t !”
Tôi vòng tay qua cổ anh, nũng: “Đừng mà, anh đau lòng đấy.”
Trần Kiệt ôm chặt eo tôi, nghiêm túc hỏi: “Thẩm Tinh Như, yêu anh không, trong lòng có anh không?”
Tôi cúi đầu, suy một lúc.