Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7 - HOÀN

Đại Ngụy – luôn trầm tĩnh biểu cảm, chưa tiếng.

im lặng chờ đợi.

Nhưng ai biết, đế chờ điều gì, và một kết quả nào.

19

Một thời gian sau, đoàn hát Mai ở quê Nghi viết nên một kịch tên “ Hoa Than”.

Kể về chuyện quyền quý buôn bán , mẹ họ hy sinh cứu .

kịch được truyền tụng từ ven sông Trường Giang tới tận kinh , khiến vô số rơi lệ.

nho sĩ viết thơ tế khóc than.

sinh Quốc Học Viện phẫn nộ viết bài án.

tìm được bị bắt đi, quỳ xuống trước trống Dâng , khóc lóc cầu xin bệ tha tội cho ân nhân Trinh .

Giữa làn sóng dư luận sục sôi, cuối cùng cũng chỉ triệu kiến .

Hôm ấy, gió lạnh, nhưng trời hiếm khi xanh.

tiết trời như , bước trên đường dài cung, đi vào nội điện lộng lẫy.

Sau rèm châu sáng rực, chủ nhân Đại Ngụy trầm ngâm nhìn bà.

quân, mời ngồi.” – Giọng bình thản. “Trên đường đến, khúc quê hương ?”

hành lễ, khẽ gật đầu.

Bà từng thích nhất Mai “ trạng nguyên” quê , vừa vừa hát được.

Hoa Than”, vừa đã khiến bà rơi nước mắt.

từ tốn hỏi:

“Thiên đều trẫm xử nhẹ bà, quân thấy sao?”

thản nhiên đáp: “ phụ quan tâm.”

bật cười khẽ, lắc đầu:

“Đây là đạo mà giảng quan mong mỏi và đấu tranh vì nó.”

“Vô số cô được bà và bà cứu sống chờ bà, đạo mà hai tạo ra cứu lại bà.”

“Dù là vậy, bà lưu luyến, quan tâm sao?”

ngơ ngác ngẩng đầu.

đứng bên cạnh bà, bỗng nhiên hiểu ra.

Xử nhẹ?

Đại Ngụy vậy.

, thiên nhân còn chịu nhục mà cam chịu nữa, phải vùng đầy phẫn nộ.

, tâm quy tụ, thời tạo .

Quả nhiên, cuối cùng nói:

quân, bà về đi.”

phòng, đám thị vệ Kim Ngô giáp trụ đầy mình, cảnh giác nhìn chằm chằm.

20

Ngày rời kinh , rất nhiều đến tiễn bà.

Các sinh của Quốc Học Viện biết từ đâu tin, đổ xô đến bến đò, hành lễ bà.

là học trò cũ của , chưa từng gặp mặt.

Họ mặc áo xanh, đứng bên bến sông gió thổi xào xạc, tựa những cây trúc non vươn cao gió.

Tràn đầy sức sống, chính khí lẫm liệt.

Còn , cũng đứng giữa rừng trúc ấy, cười vẫy tay ở đầu thuyền.

Bảo—”

Khoảnh khắc ấy, như nhìn thấy .

—” gọi theo bà, “ Bảo đời này đã viên mãn rồi!”

“Kiếp sau, làm của !”

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương