Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Tạ Bắc Xuyên lục tung cả căn nhà suốt nửa trời, cuối cùng phát hiện tất cả những giấy tờ có thể chứng minh thân phận của tôi đều biến mất.
Anh lại mấy hôm trước tôi từng cầm theo một tập hồ sơ dày cộm, lại ánh mắt cảnh giác và thái độ bài xích rõ rệt của tôi.
Giây phút đó, anh bỗng bừng tỉnh.
Thì ra tôi đã lên kế hoạch rời anh từ lâu rồi.
Mãi đến lúc này, Tạ Bắc Xuyên mới thật sự rằng tôi đã đi rồi — không phải giận dỗi, không phải thử , mà là một cuộc rút lui có chuẩn bị kỹ càng, không lại kỳ đường lui nào.
“Đi ! ngay cho tôi! Lập !” Anh gào lên với cấp dưới, mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên bên thái dương, hình tượng lạnh lùng nghiêm nghị thường sụp đổ hoàn , chỉ còn lại một kẻ hoảng loạn sắp phát điên.
Cấp dưới chưa bao giờ thấy Tạ Tư lệnh mất kiểm soát như vậy, không dám lơ là, lập huy động bộ quan hệ truy tung tích.
Từng giây trôi qua, đối với Tạ Bắc Xuyên khác gì cực hình.
Từng cơn đau nhói lồng ngực như dao đâm, sự hối hận, hoảng loạn, và trách như dây leo độc quấn lấy trái tim anh, siết chặt không buông, khiến anh nghẹt thở.
Cuối cùng, cấp dưới trở về với :
“Tư lệnh, đã tra được rồi! Phu nhân… đồng chí Giang đã rời thành phố vào chiều hôm qua bằng tàu hỏa. Theo thông tra cứu từ hệ thống vé và hàng không, điểm đến cuối cùng của cô là sân bay quốc tế Kinh thị, và cô đã mua vé bay thẳng đến nước A lúc năm giờ chiều nay.”
Tạ Bắc Xuyên lập ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường — lúc này đã là mười một giờ sáng.
là chỉ còn chưa đầy sáu nữa là máy bay cất cánh.
“Sân bay Kinh thị… chuẩn bị xe! Không, tôi lái!” Anh chộp lấy chìa khóa, ra cửa như một mũi tên rời cung, nhảy phắt lên xe jeep quân dụng.
“Tư lệnh, từ đây đến sân bay Kinh thị ít nhất cũng cả ngàn cây số! Bây giờ ngài lái xe cũng không kịp nữa rồi!”
Cấp dưới đuổi theo, lớn hét với theo.
Mọi người trong quân khu đều bị sự điên cuồng của anh làm cho choáng váng, nhao nhao chạy ra xem.
Tạ Bắc Xuyên trước giờ đâu có coi trọng người vợ này đến vậy, giờ ly hôn rồi lại gấp gáp thế?
Nhưng Tạ Bắc Xuyên buồn ý đến ai, đạp mạnh chân ga, động cơ gầm rú như dã thú, xe như mũi tên vút trên đường.
Cảnh vật ngoài cửa sổ vùn vụt trôi qua, mờ nhòe như những vệt sáng bị kéo dài.
Anh nắm chặt vô-lăng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
Nhanh lên… nhanh nữa! Phải ngăn cô lại!
Quãng đường vốn cần cả một trời, anh cắn răng ép xuống còn chưa đầy năm .
Xe thắng gấp trước cổng ga đi quốc tế, anh thậm chí không kịp tắt máy, mở cửa xe thẳng vào bên trong.
“Ưu Vi! Vi Vi!” Anh không màng ánh mắt kỳ lạ của người xung quanh, khản giọng gào lên tên tôi, hoảng loạn kiếm dáng quen thuộc trong đám đông.
Nhưng sảnh chờ sân bay người đến người đi tấp nập — hề có tôi đâu.
Anh tới quầy thông , túm lấy nhân viên, giọng dồn dập:
“ bay đến nước A đã lên máy bay chưa? Đã đi chưa?”
Nhân viên bị khí thế đáng sợ của anh dọa sợ, liếc màn hình rồi dè dặt trả lời:
“Thưa ngài, hôm nay chỉ có một bay đến nước A, và nó đã cất cánh đúng giờ mười phút trước rồi ạ.”
Cất cánh rồi…
Đi rồi…
thân Tạ Bắc Xuyên như bị rút hết sinh lực, sững sờ đứng đó, máu như đông cứng lại.
Anh từ từ ngẩng đầu, qua khung kính lớn nhìn thấy một máy bay trắng bạc đang rít gió lên tầng mây, vẽ nên một vệt trắng dài trên nền trời xanh thẳm — càng lúc càng , cuối cùng tan biến cuối chân trời.
Anh… đã đến trễ rồi.
Tạ Bắc Xuyên lặng lẽ nhìn bầu trời trống rỗng , tim như bị ai đó moi ra, đau đớn đến nghẹt thở, lại một hố sâu đẫm máu gì lấp đầy được.
Tất cả hối tiếc, day dứt, và trách ập đến như thủy triều, nhấn chìm anh không thương tiếc.
Anh đến tôi gầy yếu sau ca hiến thận.
đến ánh mắt cam chịu khi bị Thẩm Trân Châu khiêu khích.
đến gương mặt tuyệt vọng của tôi khi bị anh vu oan ăn cắp sợi dây chuyền…
Còn anh, anh đã làm gì?
Anh lấy tình yêu và sự hy sinh của tôi ra giày xéo, dẫm nát tôi dưới chân.
Vì một người phụ khác, anh hết lần này đến lần khác dồn tôi đến đường cùng.
Chính anh đã đẩy tôi ra đời mình, bằng chính tay mình.
Anh giáng mạnh một cú đấm vào cột bê tông lạnh băng bên cạnh.
Khớp tay bật máu, da thịt rách toạc, máu rỉ ra… nhưng anh thấy đau chút nào.
Tại tim lại đau đến thế?
Không phải anh không yêu tôi ?
Nếu không yêu, vừa mất tôi, tim anh như tan vỡ rồi?
Sảnh sân bay đèn sáng , người đông như hội.
Nhưng Tạ Bắc Xuyên chỉ thấy mình như rơi vào một thế giới lạnh lẽo, tối tăm đến tê dại.
Anh quỳ sụp xuống nền gạch lạnh ngắt, hai tay chống đất, cơ thể cao lớn khẽ run lên không ngừng.
10
Máy bay bắt đầu tăng tốc trên đường băng, gầm rú vang dội, vút lên bầu trời xanh thẳm.
Tôi tựa đầu vào cửa sổ, qua lớp kính mờ, mơ hồ thấy phía sau tường kính của sảnh chờ sân bay có một dáng người vô cùng quen thuộc, đang nhìn chằm chằm về hướng máy bay cất cánh.
dáng … rất giống Tạ Bắc Xuyên.
Trái tim tôi chợt khựng lại, đập thình thịch không kiểm soát.
Nhưng rất nhanh, tôi khẽ lắc đầu, giễu cười rồi nhắm mắt lại.
“ có thể được chứ…” Tôi thầm nghĩ, “Giờ này chắc anh ta đang đi cùng Thẩm Trân Châu, chọn mua trang mới ở một trung tâm thương mại nào đó, hoặc đang bận rộn giải quyết mấy công việc không bao giờ hết ở tổng tư lệnh.”
Trong tim anh ta có trách nhiệm, có lý tưởng, sau này còn có thêm một người phụ yếu đuối cần được bảo vệ — Thẩm Trân Châu.
Duy chỉ có tôi, cái vị trí thuộc về tôi đã bị những lần tổn thương và thất vọng bóp nghẹt đến mức biến mất từ lâu rồi.
Vậy mà tôi vẫn có thể ảo tưởng đó là anh ta, thật nực cười, lại thật đáng thương.
Tôi hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt ra, ánh nhìn đã trở nên sáng rõ và kiên định.
Tôi dõi theo thành phố nhỏ dần bên dưới — những con phố, những tòa nhà từng quen thuộc, cùng với hai mươi mấy năm cuộc đời của tôi, tất cả đang dần bị mây mù che khuất.
Tôi không nhìn ra ngoài nữa, mà lấy từ hành lý xách tay ra một cuốn sách.
Quá khứ đã được chôn vùi.
Tương lai — nằm trong tay chính tôi.
Sau một bay dài, khi máy bay đáp xuống đất nước A, một cảm giác hồi hộp xen lẫn tò mò lại một lần nữa dâng lên trong tôi.
Tôi theo dòng người ra khoang máy bay, đặt chân lên vùng đất lạ này — mọi thứ trước mắt khiến tôi choáng ngợp.
Sảnh sân bay rộng rãi và sáng choang vượt tưởng tượng, đủ loại người với màu da khác nhau đi qua đi lại vội vã, trang phục thì rỡ táo bạo, phong cách hoàn khác với những gì tôi từng biết.
Màn hình điện tử lớn liên tục cập nhật thông bay, bên tai là những âm thanh Anh với đủ giọng vùng miền, tất cả tạo nên một bầu không khí hiện đại, nhịp sống nhanh, và đầy năng lượng.
Nó khác hẳn với gam màu xám nhạt tôi từng sống, như thể chỉ một mà đã tiến vào một thế giới hoàn khác — một thế giới mà trước nay tôi chỉ được thấy qua sách vở và trí tưởng tượng.
“Ưu Vi! Ở đây này!”
Một giọng nói vui mừng, ấm áp và thân quen gọi lớn, kéo tôi ra trạng thái choáng ngợp.
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một người phụ trung niên mặc bộ vest màu kem được cắt may tinh tế, khí chất đoan trang, đang nhiệt tình vẫy tay gọi tôi, gương mặt tràn ngập nụ cười ấm áp và vui sướng.
Đó là dì Giang Bội San — dì ruột của tôi, người đã lấy chồng và định cư ở nước ngoài nhiều năm nay, cũng là người thân duy nhất của tôi trên vùng đất lạ này.
“Dì ơi!” Tôi vội vàng chạy tới, mắt bắt đầu cay xè.
Dì Bội San ôm chầm lấy tôi thật chặt, như ép tôi hòa vào xương tủy, giọng nghèn nghẹn:
“Con ngoan, khổ rồi, đến là tốt rồi! Từ nay này là nhà của con, có dì ở đây, không phải sợ gì cả.”
Vòng tay của dì vừa ấm áp vừa kiên định, lập xua tan nốt chút hoang mang cuối cùng trong tôi.
Tôi rúc vào dì, tham lam hít lấy hơi ấm tình thân mà bấy lâu nay tôi đã khao khát, khẽ đáp: “Dạ.”
Ngồi trên ô tô êm ái của dì, tôi như một đứa trẻ háo hức, dán mắt vào cửa sổ ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài.
Những tòa cao ốc san sát nhau, kính thủy tinh lấp lánh dưới ánh nắng, đường phố rộng lớn đông đúc xe cộ, biển quảng cáo và đèn neon nhấp nháy đủ sắc màu, dù là ban vẫn sáng như ánh .
Trang phục của người đi đường khiến tôi mở rộng tầm mắt: quần jeans, quần ống loe, váy liền rỡ sắc màu…
Tất cả đều cách biệt một trời một vực với cuộc sống tôi từng có — tràn đầy sức sống, táo bạo, và như mang theo vô vàn khả năng mới mẻ.
Nhà của dì nằm trong một khu dân cư yên tĩnh và sạch sẽ, là một căn biệt thự nhỏ có vườn hoa riêng.
Bên trong được bày trí ấm cúng và tiện nghi, thảm lót mềm mại, ghế sô-pha rộng rãi, bếp đầy đủ mọi thiết bị điện tử hiện đại.
Dì đã chuẩn bị riêng một phòng cho tôi từ trước, chăn gối mới tinh, trong tủ treo đầy quần áo mới đúng kích cỡ của tôi, trên bàn học là bộ đồ dùng học tập và đèn bàn sáng còn chưa bóc tem.
“Phòng này từ nay là của con, thiếu gì cứ nói với dì, đừng ngại gì hết.” Dì Bội San nắm tay tôi, trong mắt ngập tràn yêu thương.
“Chuyện của con, dì đã biết hết qua những lá thư con gửi. Đứa ngốc này, mọi thứ qua rồi thì cho qua hết đi. Một người đàn ông không biết trân trọng vàng ngọc, không đáng con phải buồn. Từ bây giờ, hãy sống vì chính mình!”
Những lời của dì như ánh sáng chói lòa, chiếu rọi tận đáy tôi — ấm áp, dứt khoát, và khiến tôi như được hồi sinh.
11
Điều khiến tôi cảm động hơn cả, là dì không chỉ sắp xếp chu cho cuộc sống của tôi, mà còn âm thầm vạch sẵn cả con đường tương lai.
Sáng hôm sau, dì Giang Bội San mang đến cho tôi một tập tài liệu và một tờ đơn đăng ký học.
“Ưu Vi, dì biết con rất thông minh, chỉ là trước đây ở trong nước bị kìm hãm thôi. Ở đây, ngôn ngữ là đầu tiên — cũng là chìa khóa quan trọng nhất.”
Dì đặt tập tài liệu vào tay tôi:
“Đây là trường dạy ngôn ngữ tốt nhất gần nhà, dì đã giúp con ghi danh rồi. Thứ Hai tuần sau bắt đầu học. Con cứ yên tâm học thật tốt, sau đó…”
Dì dừng lại, ánh mắt chan chứa khích lệ:
“Dì ủng hộ con thi vào đại học. Học cứ ngành gì con . Con còn trẻ, tương lai còn vô vàn khả năng.”
Tôi siết chặt xấp tài liệu dày nặng trong tay, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Trong thế giới cũ của tôi, giá trị của bản thân dường như chỉ xoay quanh thân phận “vợ của Tạ Bắc Xuyên”.
Mọi ước mơ, khát vọng của tôi đều bị gác lại vô thời hạn.
Thế nhưng ở đây, dì lại là người đầu tiên mở ra cho tôi một cánh cửa — dẫn đến một thế giới rộng lớn, do, và rỡ hơn bao giờ hết.
“Dì ơi, cảm ơn dì. Con nhất định sẽ không khiến dì thất vọng.”
Tôi nghẹn ngào nói, nhưng giọng điệu lại kiên định chưa từng có.
Tôi đặt ra cho mình một mục tiêu rõ ràng:
Phải học, phải vượt qua rào cản ngôn ngữ nhanh nhất có thể, và sau đó — thi vào đại học!
Tôi học tập, tích lũy tri thức, dựa vào chính sức mình mà đứng vững trên mảnh đất lạ này.
Tôi sẽ không bao giờ là người phụ chỉ biết sống dựa vào người khác nữa.
Tôi sẽ sống cho chính mình — sống rỡ, mạnh mẽ và có phẩm giá.
Còn ở xôi — trong quân khu trong nước.
Kể từ khi trở về từ sân bay, Tạ Bắc Xuyên như bị rút hết linh hồn, chỉ còn lại một cơ thể trống rỗng, vô hồn.
Ban , anh vẫn đến Bộ tư lệnh làm việc, xử lý công văn, chủ trì họp hành.
Bề ngoài, anh vẫn là vị tư lệnh nghiêm khắc, điềm đạm, chuẩn mực đến từng chi tiết.
Nhưng chỉ anh mới biết, bản thân đã không còn như trước.
Hiệu suất giảm sút, tâm trí rối loạn — mỗi khi nhìn tài liệu, hình của tôi lại chợt hiện lên; đôi khi, anh còn nghe thấy giọng nói của tôi văng vẳng bên tai.
Khi cấp dưới báo cáo công việc, anh thường phải yêu cầu lặp lại lần nữa mới nghe rõ.
Còn ban đêm, khi trở về căn nhà không còn chút hơi ấm của tôi, anh mới thật sự tháo bỏ lớp vỏ kiên cường.
Anh không bật đèn, chỉ ngồi lặng trên sofa phòng khách hoặc bên mép giường, ngồi như thế hàng giờ đồng hồ.
Căn nhà yên tĩnh đến mức anh có thể nghe được tim mình đập.
Anh không thể được — người phụ từng sống cùng anh, chỉ mới vài trước còn ở bên anh, giờ đã biến mất không dấu vết.
Rõ ràng hai người vừa dọn về ngôi nhà mới mà tôi từng mong chờ.
Rõ ràng tôi đã là “Tư lệnh phu nhân”.
Rõ ràng anh và Thẩm Trân Châu đã không còn kỳ quan hệ nào.
Vậy mà tôi vẫn rời đi — không một lời từ biệt.
Anh không thể thuyết phục mình, nên bắt đầu điên cuồng kiếm mọi dấu vết của tôi trong căn nhà — dù chỉ là một sợi tóc rơi.
Cuối cùng, trong góc khuất của phòng làm việc, anh phát hiện một túi nhỏ chứa đầy những mảnh giấy vụn.
Khi nhận ra đó là ảnh chụp bị cắt nát, đôi tay anh run lên dữ dội.
Anh run rẩy nhặt từng mảnh nhỏ, nâng niu đặt chúng lên bàn — như thể đang chạm vào thứ quý giá nhất thế gian.
Đó là ảnh cưới của chúng tôi.
Anh lại — trước khi cưới, tôi chỉ là một cô gái nhỏ nhút nhát, mỗi khi nói chuyện mặt đều đỏ bừng.
Hôm chụp ảnh cưới, tôi mặc áo len đỏ, tóc tết hai bím đen nhánh, cột ruy băng đỏ, đôi mắt sáng tròn, trông y như một quả táo chín mọng.
Anh vốn không chụp ảnh, nhưng khi thấy nụ cười tươi rạng rỡ của tôi, trái tim băng giá của anh đã khẽ rung lên.
Sau đó, anh im lặng đi cùng tôi vào tiệm ảnh.
Tấm ảnh được chụp xong, tôi coi như bảo vật, luôn đem ra ngắm nhìn.
Khi anh chỉ thấy buồn cười — một tấm ảnh thôi, có gì quan trọng đến thế?
Nhưng giờ đây, nhìn những mảnh ảnh vỡ vụn, trái tim anh như bị nghiền nát, đau đến không thể thở nổi.
Anh keo và giấy trong suốt, trong ánh đèn mờ mịt, cẩn thận ghép từng mảnh lại — như một người đang cầu nguyện, kiên nhẫn, tuyệt vọng.