Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dù tôi đã thẳng thừng từ chối rất nhiều nam sinh, vẫn có vài người to gan theo dõi tôi về nhà vào mỗi chiều thứ Sáu tan học.
Cũng có không ít người đến quán của chú nhỏ chỉ để tiện nhìn tôi một cái.
Chuyện tôi không từ chối, bởi có khách thì tội gì không nhận.
Chú nhỏ thì lại như gặp phải kẻ thù, gọi cả giáo chủ nhiệm tiểu học của tôi đến để bàn đối phó.
Kể từ đó, bất kể quán có bận rộn hay không, chú nhỏ đều đích thân đưa đón tôi mỗi tuần đi học và tan học.
Mỗi đến trường, chú nhỏ lại dùng ánh mắt dữ dằn để trừng tất cả mọi người một bình đẳng.
Lâu dần, mọi người đều truyền tai nhau rằng, học sinh lớp 8/1 Bùi Chi không thể theo đuổi được, vì ấy có một chú nhỏ rất đáng sợ.
Nếu dám làm phiền việc học của Bùi Chi, chắc chắn sẽ bị gãy tay gãy chân.
Nhờ vậy, tôi đã trải qua một thời hai vô cùng bận rộn và đầy đủ.
Trong kỳ thi chuyển , kết quả của tôi không quá tốt, tôi cũng đã thể hiện đúng thực lực của .
Với thành tích gần như sát nút, tôi đã đỗ vào trường trung học trọng điểm mà mong muốn.
giáo Lý rằng không cần quá bận tâm đến thành tích của hai.
Bởi vì sau lên , đó sẽ là một khởi mới.
mới thực sự là quan trọng nhất.
Tôi cũng hiểu rằng đỉnh cao một khoảng rất xa.
“Đường dài và xa thẳm, sẽ không ngừng tìm kiếm và vươn lên.”
07
Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường trung học trọng điểm, chú nhỏ tôi lại, lại, lại kết .
Ông mời tôi đến dự tiệc cưới.
Nhiều rồi tôi không đến cái tên , tôi luôn coi như ông và mẹ như người đã không sống trên .
Bất ngờ chú nhỏ nhắc đến, tôi có cảm giác như người c.h.ế.t sống lại.
“ lẽ bác cả của con bị bà đây đá rồi sao?”
Chú nhỏ khựng lại một chút, nghĩ kỹ thì tôi gọi cũng không có gì sai.
Chú gõ nhẹ vào trán tôi:
“Trẻ con đừng thẳng quá ~ Điều chứng tỏ bác cả của con dù tuổi vẫn phong độ ngời ngời.”
Tôi gãi , lẽ chú nhỏ định bỏ qua cho ông sao?
Không nào.
tôi và chú nhỏ đến căn biệt thự nơi tổ chức tiệc cưới, tôi vẫn không hiểu nổi.
Một bên là “phượng hoàng nam” đã qua vợ, một bên là bà dì đã kết đến sáu lần.
Có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?
Ôi, thế giới của người giàu, tôi không hiểu được.
chú nhỏ , các chồng của bà mới đều là những nam sinh học trẻ trung, đầy sức sống.
Tôi không biết tôi làm nào để chiếm được trái tim của bà .
tôi đoán, lần tiệc cưới tiếp theo chắc cũng không xa lắm.
Vị trí của tôi và chú nhỏ được xếp chung bàn với các , dì, bà con xa.
Bao nhiêu nay, tôi mấy qua lại.
Chú nhỏ dẫn tôi sống tốt cuộc của tôi.
Thêm nữa, dịp Tết chính là thời điểm quán bận rộn nhất.
tôi cũng không có cơ hội đi thăm họ hàng.
“Ôi chao, Thanh Thượng, để dì cho mà , cũng gần bốn mươi rồi, cũng nên kết đi chứ.”
“Đúng vậy, đây luôn phải nuôi trẻ con, giờ Bùi Chi cũng lớn thế rồi, nên nghĩ cho bản thân đi.”
“Nhà mà không có phụ nữ vẫn là không được đâu.”
“Dì vừa gặp lại mối tình của dạo , người giờ ghê gớm lắm, đã sinh đứa con rồi đấy!”
“ cũng đến lúc nên có con của rồi.”
Tôi vốn đang yên lặng cơm, không ngờ lại được chuyện tám nhảm về chú nhỏ.
Chú nhỏ đây có mối tình sao?
Mối tình giờ đã con rồi?
Ai đá ai vậy nhỉ?
lẽ gien tổ tiên nhà tôi có vấn đề sao?
Tôi nghĩ kỹ lại, hình như đúng thật.
Bác cả, chú họ, tôi hình như đều ít nhất hai vợ trở lên.
Tôi nghi ngờ nhìn chú nhỏ, lại bị chú véo tai:
“Nhóc con, cơm cho ngoan nào.”
Tôi vốn định hỏi chú nhỏ vài câu, vừa hay bác cả và bà – bác gái cả đến mời rượu.
Bác cả nhìn thấy tôi, có chút sững sờ.
Tôi tạm coi ánh mắt đó là vì ngỡ ngàng nhan sắc của tôi.
Về khoản ngoại hình, tôi chưa bao giờ tự ti.
Vậy nên cảm thấy bản thân rất ổn, khác xa với “phượng hoàng nam” suốt ngày chỉ biết đuổi theo mấy bà .
Tôi cầm ly nước cam, ngoan ngoãn nâng ly chúc mừng:
“Chúc bác cả và bác gái cả tân hạnh phúc, trăm hòa hợp nhé.”
Mong là đừng chưa được một rưỡi lại ly .
Tiền mừng của chú nhỏ cũng là tiền mà, tôi xót lắm.
nhìn tôi, cười gượng gạo, gật .
bà – bác gái cả dường như rất vui, tiện tay đưa tôi một bao lì xì đỏ chót.
Chỉ mỗi tôi ở bàn có thôi!