Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Năm Cảnh Thừa thứ mười tám, Hoàng đế hạ chỉ tứ , ban đích nữ Tô Yên, cũng là tỷ tỷ cha khác mẹ của ta cho Thái tử làm .
Đêm trước đại , Tô Yên đột nhiên mất tích. Cha ta lật tung Thái úy phủ từ trên dưới, mà ngay sợi tóc cũng không tìm thấy. Ngay đích mẫu cũng không giữ nổi vẻ đoan trang, quỳ khóc lóc thảm thiết. phủ trên dưới đều loạn lên.
Ta núp góc, vừa lén lút nhai hạt dưa, vừa ngắm bộ dạng cuống cuồng hoảng hốt của cha và , không nào sảng khoái hơn.
Đừng chỉ mất tích, c.h.ế.t đi mới tốt. Cho ta bắt nạt ta từ nhỏ !
Đáng đời!
“Phì–“
Ta hung hăng nhổ vỏ hạt dưa đất, càng nhổ càng hăng, chỉ thiếu điều vỗ tay reo hò.
Cha ta là rất quý mạng. Đại sắp diễn ra, ông ta sợ rước họa . kiệu hoa sắp cửa, cha ta sắp tím lại luôn rồi.
Cha ta phán câu: “Để Ngưng Nhi thay!”
lập tức nổi trận lôi đình.
“Không được!”
Ta giật mình tỉnh giấc vì tiếng hét của , suýt ngã khỏi ghế, lúc mới nhận ra mình đã ngủ thiếp đi.
“Tô Ngưng chỉ là thứ nữ phận thấp kém, sao có làm Thái tử ? Chỉ có Yên Nhi của ta mới là đích xuất thất, không ai được cướp vị trí của nó.”
Tiếng phản đối kịch liệt của khiến ta đang bận lau nước miếng sững .
Cái gì? Để ta làm Thái tử ?
Cha ta nổi giận quát: “Nếu không thay, nhà đều chết!”
Nghe chuyện mất mạng, đành nhượng bộ. là ta bị trói. . . À không, là được cưới hỏi long trọng Đông cung, trở thành Thái tử mà Tô Yên hằng mơ ước.
, nghĩ chuyện sướng!
Ta thậm chí có tưởng tượng được, khi Tô Yên trở về biết tin , chắc chắn sẽ nghiến răng nghiến lợi, hận không xé ta ra từng mảnh.
Nhất thời không kìm được, ta bật cười thành tiếng, sau đó. . .
“ vui lắm sao?”
Chết tiệt! Ai đang vậy?
Ta giật mình vén luôn tấm khăn che , đối diện với đôi mắt thâm thúy kia, đó hoàng bào. . .
“Thái. . . Thái tử. . .”
Ta vô sợ hãi, đứng dậy định hành lễ, lại bị hắn ngăn lại.
“Miễn đi.”
Giọng trầm thấp của hắn vang lên trên đầu ta, rồi kéo ta ngồi .
Ta cứ cúi đầu, chỉ dám dùng khóe mắt liếc hắn, hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, không biết để đâu cho .
Trước khi lên kiệu, cha ta đã dặn, Thái tử và Tô Yên chưa từng gặp , bảo ta không được để lộ phận, nếu không là tội khi quân.
Hắn cầm tấm khăn đỏ, trêu ta: “ sốt ruột muốn cho cô vậy sao?”
Ta nhíu mày, không biết giải thích nào, không là ta nhất thời hăng quá được.
“Cô cũng nóng , không bằng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hắn xong đã thổi tắt nến, ấn ta dưới .
Hơi thở quấn quýt, ta đỏ bừng, tim đập liên hồi.
Hắn trực tiếp ta, vừa ngang ngược vừa dịu dàng. Ta muốn vùng vẫy, nhưng sức hắn quá lớn, giữ chặt hai tay ta, không cho phản kháng chút nào. Cuối , ta đầu hàng, hắn đại thắng.
2
Ta không biết Tô Yên được tìm thấy khi nào.
Ba ngày sau, lúc ta về thăm nhà đã gặp ta.
Thấy Thái tử ta cửa, không có gì khác thường, cha ta vui nỗi suýt cho đốt pháo ngay trước cổng.
Ông ta vốn là kẻ luôn xu nịnh quyền . Lúc , ông ta đang kéo hành đại lễ với Thái tử và ta. Dù Tô Yên có không cam mấy cũng khuất phục.
Sống được mười tám năm, đây là lần đầu tiên ta có mũi như vậy. Cảm giác không tồi.
Dù sao cho ai cũng là , huống chi đây còn là Thái tử, Hoàng đế tương lai!
sự không thiệt! Không thiệt chút nào!
bữa tiệc, Thái tử cực kỳ chăm sóc ta, nào là gắp thức ăn, nào là rót trà. Không chỉ cha ta và mọi ngơ ngác, ngay bản ta cũng thấp thỏm .
Hắn khiến ta có ảo giác, như hắn sự say mê ta nhiều năm, nâng niu ta như báu vật bàn tay.
Dĩ nhiên, có vui cũng có kẻ buồn.
Ta vui, Tô Yên hận.
Buổi trưa, cha ta gọi Thái tử đi. Ta ăn no căng bụng, rảnh rỗi đi chơi xích đu sân.
Quả nhiên Tô Yên gây sự với ta.
“Đồ tiện nhân, thay ta cho Thái tử, giờ còn trơ trẽn ra vẻ, sự tưởng mình là Thái tử sao?”
Ta mở to mắt ngây thơ ta.
“Đúng vậy, ta là Thái tử , hàng giá .”
ta tức giận lao tới định đánh ta. Ta nhanh chóng né sang bên. ta vồ hụt, đập bàn đu, chỉ thôi đã thấy đau.
“Ngươi có bản lĩnh thì đi tìm Thái tử lý lẽ đi.”