Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
cách khác, cũng không ai biết người nằm quan tài đó. . . rốt cuộc có phải là Thái tử không!
Đức Quý phi không phép ta rời Đông cung.
người cung dường cũng không biết chuyện ta có thai.
Lúc , Đông cung giống một nhà tù, giam cầm ta hoàn .
Ta không biết gì chuyện bên ngoài.
Thậm chí ngày Thái tử hạ táng, Đức Quý phi cũng không phép ta đi tiễn một đoạn, chỉ với bên ngoài rằng ta vì quá đau buồn nên ngất đi mãi không tỉnh.
Tất cả điều đều quá bất thường.
Ta bắt nghi ngờ, liệu đây có phải là một cái bẫy không?
Có lẽ. . .
Thái tử vốn không chết, họ đang âm mưu điều gì đó.
Sau khi nghĩ thông, ta không còn tự trách mình nữa.
Ta ăn uống đúng , uống thuốc đúng , ngủ nghỉ đúng .
Ta phải đứa bé .
Ta càng phải làm rõ tất cả chuyện .
Nhưng giữa đêm khuya mộng , ta vẫn bị ác mộng quấn lấy.
Ta mơ thân đẫm máu, cầu xin ta giúp đỡ.
Ta mơ âu yếm nồng nàn, lời từ biệt với ta.
Dù ta khóc lóc, cầu xin thế nào, vẫn không quay lại, chỉ một mực bước trước.
Mỗi lần thế, ta đều khóc tỉnh giấc từ mơ, thân đẫm mồ hôi lạnh.
Ta gối trên chiếc gối ướt đẫm nước mắt, sờ nơi từng nằm, ngày qua ngày chịu đựng sự giày vò.
17
cung vô cùng yên tĩnh.
Mọi người đều làm tròn bổn phận, mọi thứ đều thường.
đến một đêm khuya, Đức Quý phi đột nhiên dẫn người xông phòng ta.
Vẻ mặt vội vã, rất căng thẳng, thuận kéo một chiếc áo khoác quấn quanh người ta, dặn dò:
“Chuyện con mang thai đã không giấu được nữa, người của Hoàng sắp đến. Hiện xe ngựa đang đợi ở cửa, con chỉ cần ngồi xe ngựa đi thẳng ra ngoài cung, sẽ có người tiếp ứng.”
“Mẫu phi!”
Ta gấp gáp nắm lấy : “Chàng không c.h.ế.t phải không?”
Đức Quý phi nhìn ta thật sâu, chỉ : “Con sẽ sớm biết sự thật. Mau đi! Không đi nữa thì muộn mất!”
nắm ta bước ra ngoài.
Lúc lên xe ngựa, Đức Quý phi nắm ta, dặn đi dặn lại.
“Nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần còn hơi thở thì đừng quay lại, lập tức rời cung! Nếu bị Hoàng bắt được, con đứa bé sẽ không một ai nổi.”
Ta gật mạnh mẽ.
“Mẫu phi không đi cùng với con sao?”
lắc : “Bổn cung ở lại mới có thể đổi lấy một con đường con đứa trẻ.”
Ta gần bị Đức Quý phi đẩy lên xe ngựa.
Xe ngựa chóng rời Đông cung.
Ta vén rèm xe nhìn Đức Quý phi, lòng nặng trĩu phức tạp.
“Mẫu phi vạn sự cẩn thận!”
Đức Quý phi chỉ vẫy ta.
Khi xe sắp rẽ, ta một đội thị cầm kiếm sắc bén, vây quanh Đức Quý phi người khác.
Bấy ta mới hiểu lời nbà .
Thì ra con đường àm chính là dùng mạng của mình để kéo dài thời gian, để ta đứa bé thoát đi.
Ta lập tức rơi lệ, người đánh xe quay lại.
Nhưng người đánh xe lại ta, Đức Quý phi đã ra lệnh tử ta, nhất định phải hộ tống hai mẹ con chúng ta an rời cung.
Xe ngựa chạy rất , rất xóc.
Chẳng bao lâu sau, ta nghe sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Có người đuổi theo!
Người đánh xe cũng nhận ra điều đó, càng dùng sức giật dây cương.
Tim ta đập , hai chặt lấy bụng, sợ có điều gì sơ suất.
18
Ta liên tục vén rèm xe, lo lắng nhìn trước.
Cuối cùng, ta cửa cung, không thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi ta nghĩ mình sắp rút lui an , thị ở cửa đột nhiên giơ mũi giáo, chĩa xe ngựa.
Người đánh xe buộc phải giữ dây cương, dừng lại khẩn cấp.
Cùng lúc đó!
Tên b.ắ.n lén “xoẹt” một tiếng b.ắ.n tới, người đánh xe c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Thị đuổi theo, lập tức vây quanh xe ngựa.
Người đứng nhảy xuống từ lưng ngựa, bước lên trước với ta:
“Hoàng muốn gặp Thái tử phi, mong Thái tử phi chóng xuống xe, đi theo thần.”
lòng ta đã loạn phương hướng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Nếu bổn cung không đi thì sao?”
Người đó cười khẩy một tiếng, đầy vẻ khinh miệt, đe dọa ta:
“Điều không phụ thuộc Thái tử phi. Nếu Thái tử phi không hợp tác, xin đừng trách thần không nể mặt, chỉ đành áp giải rồi.”
Ta hỏi: “Đức Quý phi đâu?”
Người đó cười đắc ý: “Đức Quý phi đã được Hoàng mời đi, chỉ còn chờ Thái tử phi .”
Suy nghĩ ta xoay chuyển.
người đó định kéo ta xuống xe, ta lập tức rút trâm, chĩa cổ: “Nếu ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ tự kết liễu đời mình.”
Ta quả quyết hỏi: “Hoàng ngươi bắt , đúng không?”