Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Anh thể thấy những vệt sáng mờ ảo, không thể nhìn rõ em.” Anh giải thích cách bình thản, tỏ ra chút ngơ ngác vì bị tôi nghi ngờ.
Tôi bỗng thấy xấu hổ. Rõ ràng tôi mới kẻ lỗi khi tự ý bắt đầu màn kịch .
“Xin lỗi.”
“ lỗi của anh, đáng lẽ anh nên rõ em.” Anh đưa tay phía tôi. Tôi vội nắm lấy, hỏi anh cần gì.
“Bây giờ anh không thể nhìn thấy em.” Anh mỉm cười, đôi má lúm hiện lên, đẹp đến nao lòng. “Cho anh chạm vào em chút không? Lâu không , anh sợ mình sắp quên mất gương em .”
Tôi ngẩn người, cúi xuống, đối ánh mong chờ của anh. Hy vọng rằng anh không phát hiện ra điều gì. Thực tế chứng minh, không thị giác mà ngay cả xúc giác của anh dường như vấn đề. Ngược , càng chạm vào, anh càng xúc động, nước lưng tròng. lẽ cô gái cũ khiến anh tổn thương quá sâu sắc. Dù bị mù, đôi anh vẫn sáng đến lạ thường. Khoảnh khắc chạm , tôi vội dời nơi khác.
Đúng lúc đó, điện thoại sáng lên. Cô thân rủ tôi tìm vài anh chàng người mẫu để giải sầu sau cú sốc tình . Tôi thản nhiên nhắn ngay trước Uyên.
【Tuyệt vời, đợi tớ!】
thân: 【Bảy giờ nhé.】
ba tiếng nữa mới đến bảy giờ, tôi nhanh chóng đưa Uyên . Nếu hai người họ quay nhau, tôi trở thành kẻ ngốc lớn nhất. Tôi thích anh, tôi không muốn sau trong ký ức của anh, tôi kẻ lừa đảo.
“Để tôi đưa anh nhé. Chỗ tôi hơi nhỏ, không tiện cho anh nghỉ ngơi.” Tôi gắng thương lượng.
“Em muốn đuổi anh sao? Em chuẩn bị ai à?” Anh cảnh giác hỏi.
[ – .]
“Không , người thân thôi.”
“Không ai khác chứ?”
“Không, sao anh hỏi vậy?” Tôi chưa hết câu, anh thở dài, bất ngờ ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
“Lần trước em người, em mãi không .”
Bóng tối khiến con người ta trở nên nhạy và đa nghi hơn. Tôi cứng người, hương gỗ tuyết tùng dịu nhẹ từ người anh bao trùm lấy tôi.
“Đừng bỏ rơi anh nữa.”
“ thôi.” Tôi đáp qua loa.
“Vậy em định bao nhiêu người? anh vẫn chưa đủ sao?” Gò má ấm nóng của anh áp sát tai tôi, giọng trầm khàn đầy mê hoặc. Qua lớp áo mỏng, tôi gần như nhận cơ bắp rắn chắc của anh, hẳn quyến rũ hơn cả mấy anh chàng người mẫu.
“Đủ .” Tôi cong cười. “ anh vẫn .”
Vòng tay anh siết chặt hơn: “ của em chính của anh.”
Đồng hồ điểm thêm tiếng. Tôi bắt đầu lo lắng, nếu không đủ thời gian trang điểm, tôi trở thành con vịt xấu xí mất. Tôi bèn dùng kế hoãn binh: “Vậy thì thế , của anh của tôi. Nếu anh không cho tôi , làm sao chúng ta thể hàn gắn tình ?”
Quả nhiên, anh sáng lên: “Ý em , em đồng ý quay anh?”
“ xem biểu hiện của anh thế nào .” Tôi kéo dài giọng, quyết định giúp anh hàn gắn người cũ lần .
Cuối cùng Uyên chịu . Sợ anh bất trắc, tôi cài số của mình vào danh bạ khẩn cấp trên điện thoại anh. Tôi tối nay quay . Tưởng rằng tính cách của anh, điện thoại của tôi reo liên tục, mãi đến khi cô thân, vẫn không cuộc gọi nào.