Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ Uyên, hai người yêu lâu vậy rồi, vẫn cãi y hồi cấp ba thế?”
Tôi nhíu mày, sang anh. Hồi cấp ba? Tôi quen anh ấy ? đầu tôi bắt đầu hiện lên những hình ảnh mơ hồ. Tôi ngước anh, gắng tìm kiếm câu trả lời. Giọng bất giác nghẹn lại: “ ta… quen bao lâu rồi?”
Uyên không màng những giọt nước trên tóc, nở nụ cười đầy cay đắng: “Mười ba năm rồi.”
Ký ức dòng lũ vỡ bờ, ồ ạt tràn về.
Tôi nhớ rồi. Lần đầu tôi ở đại hội thao. Cơn mưa rào bất chợt, tôi cùng trú dưới mái hiên. Lễ đính hôn hôm đó, tôi nhận được kết quả chẩn đoán và lời chia tay. Anh chạy theo tôi, gặng hỏi lý do. Tôi chỉ mình bị , không trở thành gánh nặng anh. Căn sẽ khiến tôi dần dần quên mọi thứ, mọi người, không tự lo cho bản thân. Tôi nhớ bà Triệu, cả đời mệt mỏi bên người chồng bạo . Tôi không anh phải sống vậy.
Tôi quay mặt , nước tuôn rơi tự lúc nào. “Tôi rõ rồi, tại anh tìm tôi?”
Anh cười, nụ cười buồn bã: “Bởi vì anh không nỡ, không buông tay.”
“Không đáng đâu.”
Anh thở dài: “Lúc tai nạn, trước khi ngất , suy nghĩ cuối cùng anh là… không lại nữa, thật sự hối tiếc. Khi tỉnh lại bóng tối, anh lại nghĩ… sau này sẽ không thấy nữa rồi. May mắn thay, anh vẫn sống, khỏi, vẫn có thấy . thêm ngày, anh lại thấy mình có thêm ngày đáng sống.”
“Lúc viện, anh vừa mừng lại vừa sợ. Sợ nhớ rồi lại bỏ . sợ không nhớ , quên anh hoàn toàn.”
“ ta…” Anh mím chặt đôi môi khô khốc: “Đừng chia tay, được không?”
Tôi khựng lại: “ tình trạng tôi sau này, anh không biết được đâu.”
[ – .]
Uyên đưa tay lau nước cho tôi: “ lại quên rồi, ta từng cùng l.à.m t.ì.n.h nguyện ở viện dưỡng lão. Mọi tình huống tương lai, anh đều chuẩn bị tâm lý rồi.”
“, tôi không trở thành gánh nặng bất kỳ ai.” Nhất là anh.
“Sau này đừng nữa. Đồ tôi, anh vứt hết .” Tôi rồi bỏ chạy trốn.
Về nhà, lại nhắc chuyện xem . Tôi nghe mà đau cả đầu, chậm rãi : “Bà Triệu sống khổ sở nửa cuộc đời lại.”
tôi im lặng, rồi bật khóc: “Làm cha , ai mà không ích kỷ chứ? Con gái trẻ vậy, tại lại mắc phải căn này?”
đang làm sủi cảo bếp thì có tiếng gõ cửa dồn dập. Là Uyên. Bà ngạc nhiên mở cửa. Anh để xin lỗi tôi, rồi mang theo ít quà vào nhà. kiếm cớ ngoài, để lại không gian riêng cho hai tôi.
“Tôi nghĩ tôi rõ ràng rồi.” Tôi nhấn mạnh.
Anh kiên quyết không lùi bước: “Anh rõ ràng rồi.”
“ anh lì lợm thế nhỉ!”
“Anh cưới .”
Giọng tôi dịu xuống: “ tôi bị .”
“Anh sẽ chăm sóc .”
“ tương lai dài.”