Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thời đại đổi thay.
Thế kỷ 21, tôi chính thức bị một đơn vị hợp tác giữa người và yêu thu nhận.
Họ sắp xếp tôi một thân phận , đưa tôi trường học bình thường để học hành.
Từ Một hai, tròn hai .
hai đấy!
Tôi sống trăm , từng ấy khổ cực bằng hai vừa !
Đơn vị chỉ thị, nếu không thi đậu được 985 lăn về núi ăn cỏ dại.
Không có công việc chính thức, cũng có tiền.
Mà không có tiền thể sống ở thành phố.
Không thể sống ở thành phố… tôi sẽ không được ăn bánh kem dâu thơm mềm ngọt lịm!
Tôi…
“Được , nhân chơi, giới thiệu với cả học nào.” Giáo chủ nhiệm hào hứng vỗ , hiệu cả lên bục giảng.
Tôi ngẩng đôi mắt mệt mỏi lên.
Giây tiếp theo, trừng to mắt đầy kinh ngạc.
“Đệt, đẹp trai quá thể!”
“Áo khoác đen cổ đứng, mặt lạnh như tiền, biểu cảm ngầu ghê! Giống hệt mấy nam thần lạnh lùng trong anime!”
“ mà chảy nước miếng, đẹp mắt quá! Đưa lên trẫm thưởng thức!”
Tiếng xì xào vang khắp .
Tôi chằm chằm gương mặt tuấn tú ấy, khuôn mặt đang mím môi, rõ ràng hứng thú gì.
Hít một hơi thật sâu.
Người này… sao lại giống hệt phu quân mất cách đây ba trăm của tôi vậy?!
“ học tên là Hy Hằng, vừa chuyển trường , các em giúp đỡ nhiều nhé.” Giáo chủ nhiệm tiếp tục nói
tôi bắt đầu run rẩy.
Cả tên …cũng giống!
Hy Hằng hơi cúi đầu, coi như chào hỏi mọi người.
Tôi nghiến chặt răng, cả cái khí chất ngạo mạn kia cũng y hệt!
Giáo về phía tôi: “Em ngồi cạnh Dụ Uyển nhé, chỗ bên cạnh em ấy trống.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Hy Hằng liếc qua phía vài giây.
cậu chậm rãi bước ngồi xuống bên cạnh.
2
Đầu xuân, chương trình học chủ yếu là ôn tập.
Ban đầu, mỗi ngày tôi sẽ đều vùi đầu sách vở, vậy mà trong đầu toàn là hình bóng cùng bàn.
Cậu vẫn bình tĩnh, ngày ngày đọc sách.
Tôi mím môi, ngửi hương thơm quen thuộc trên người cậu ấy.
Chuyển thế sao?
Hay là… hậu duệ đời sau?
xưa phu quân có một người em trai, sau này cũng có con cháu. đâu đây là con của cháu, của chắt, của chút, của chít …của hắn?
Rất có khả năng.
“Dụ Uyển.” Linh Linh ngồi bàn trước tranh thủ lúc tự học không có giáo , bắt chuyện với tôi.
[ – .]
Cô ấy thào: “Cậu thích cậu chuyển trường không? Dạo này cứ dán mắt cậu suốt.”
Tôi há hốc mồm kinh ngạc: “Sao cậu tớ cậu hoài? Lưng cậu mọc mắt à?”
“Tớ soi gương thấy đấy. Cậu không ánh mắt mình rõ ràng mức nào đâu…”
Tôi nhỏ giọng phủ nhận: “Thế cậu có phát hiện không, ánh mắt tớ cậu ấy… không là thích đâu.”
“Thế là gì?”
“Ánh mắt từ ái.”
Linh Linh tò mò: “Sao lại thế?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”
Tôi không thể nói cô ấy , Hy Hằng rất có thể là chắt chút chít của tôi được.
Hay nói trắng … tôi là của cậu ấy?
“Cô tới kìa cô tới kìa!” Linh Linh nhanh chóng xoay người ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu học bài…
Tôi hơi tiếc nuối, giá mà cô không sớm thế, Linh Linh suýt nữa được một bí mật kinh thiên động địa .
Tôi vốn không giỏi giấu chuyện.
Trước đây tôi từng kể với Linh Linh rằng mình là thỏ yêu.
Chỉ là linh lực bị phong ấn, khác gì người thường. Đợi khi thi đỗ đại học danh tiếng, giải được phong ấn, tôi sẽ biểu diễn cô ấy xem màn biến bánh kem dâu bằng không.
Cô ấy nghe xong tin răm rắp.
nếu tôi bảo mình là của Hy Hằng, chắc cô ấy hưng phấn hơn nữa.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!
Đáng tiếc, đáng tiếc thật.
3
có dáng .
Tôi Hy Hằng, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Chỉ đọc sách thôi không hiệu quả đâu, bài tập nhiều , nhớ lâu.”
Hy Hằng ngẩng đầu, mặt không biểu cảm, chỉ về phía mấy cuốn sổ bài sai của tôi
“Cậu nhớ hết à?” Giọng cậu trong trẻo.
Tôi hơi bực: “Chuyện của người lớn, cậu đừng xen .”
Ánh mắt cậu tôi có chút phức tạp, mang theo chút …bất kính.
Tôi do dự vài giây, cảm thấy để cậu thân phận của mình.
Nếu không, cậu sẽ chịu nghe lời.
Tôi vẫy hiệu cậu ghé sát lại.
Hy Hằng miễn cưỡng cúi đầu xuống.
Tôi nắm chặt , cố kiềm nén kích động:
“ Hy Hằng, thật … tôi là của cậu.”
4
“Dụ Uyển!”
Một tiếng quát vang lên, phấn bay thẳng trán .
Thầy Vương giận dữ trợn mắt: “Không học mời ngoài! bốn tháng cuối cùng đấy, đừng ảnh hưởng khác!”
Tôi cúi đầu, không dám hó hé.
Thầy Vương tức một hồi tiếp tục giảng bài.
Đợi lúc tan học, tôi thở phào nhẹ nhõm.