Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Kỳ thi đại học cuối kết thúc.

Khoảnh khắc bước qua cánh cổng trường, tôi thở phào một hơi dài.

Bộ phận quản lý yêu quái quả thực giữ đúng lời hứa — vừa rời khỏi phòng thi, pháp lực lập tức trở lại.

Việc tiên ta là kéo Linh Linh vào một con hẻm, biến ra tám mươi chiếc bánh kem dâu.

Còn ấy sờ thử đôi tai trắng mềm mại mình.

Linh Linh đỏ bừng mặt, phấn khích hét lên:

“Uyển Uyển, cậu dễ thương quá trời luôn á!!”

“Hehe~”

Tôi cười khúc khích, không ngừng nhét bánh kem vào cặp sách ấy.

Đến khi không nhét nổi nữa chịu dừng lại.

“Sau này nếu cậu muốn ăn bánh kem dâu, cứ tìm tớ.” – tôi nghiêm túc.

Linh Linh nhìn tôi chăm chú, hỏi nhỏ:

“Cậu đã biến ra được bánh kem… biến ra tiền được không?”

Tôi lắc như trống bỏi:

“Không phải là biến đâu, là lấy xa thôi.”

Linh Linh nghiêng , vẻ mặt vẫn còn mơ hồ.

“Ý là… mấy cái bánh này, ra tớ đã dùng tiền tiêu vặt mua tối hôm qua và sáng nay, cất trong tủ lạnh ở nhà. Vì là đồ tớ, nên có lấy bất cứ lúc nào.”

Linh Linh lúc này ngộ ra.

“Cậu tốn nhiều tiền lắm đó!” – ấy sửng sốt.

“Không sao đâu, tớ đã hứa cậu , nhất định phải giữ lời.”

Linh Linh cảm động đến phát khóc, ôm chầm lấy tôi không buông.

đứa còn hẹn nhau sẽ học một trường đại học, ấy chịu phụ huynh dắt .

Còn tôi vừa biến bánh xong nhận được thông báo đơn vị:

【20 giờ tối nay, tất cả yêu thú dự thi đại học tập trung tại khách sạn XX dự tiệc tốt nghiệp.】

23

Trong phòng tiệc, yêu thú ngồi kín ba bàn lớn.

Tôi tò mò đảo mắt nhìn quanh, thấy vài gương mặt quen — có lẽ học trường nhưng khác lớp.

Không ngờ yêu quái trong phố lại đông đến thế.

Follow FB. HOA VÔ ƯU đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Người phụ trách quản lý ta là Phó Giao Giao — một chị gái loài người dễ thương và thân thiện.

Nghe nói, chồng chị là yêu quái.

Là một cây trúc, hiện đang đơn vị chị.

Chị Giao Giao bê nước đến cho tôi:

“Đợi em học xong đại học, có thi vào đơn vị tụi chị. Phúc lợi rất tốt, ăn mặc chẳng lo.”

Tôi hào hứng, nhưng có phần lo lắng:

“Có khó không chị?”

“Không khó đâu. cần thường xuyên liên lạc yêu thú mình phụ trách, quan sát tình hình, ngăn ngừa họ vi phạm là được.”

“Nhưng có nhiều yêu thú dữ lắm …”

“Đúng . Nhưng nếu em vào tụi chị sẽ sắp cho em quản mấy yêu thú hiền lành, như chị em chẳng hạn.”

Chị Giao Giao chống lên bàn, chống cằm mơ màng:

“Chồng chị – Trúc Mặc – lại không may lắm. Hôm nay phụ trách một bạn yêu thú vừa thi xong. Hình như nguyên hình là cây cổ thụ, tỉnh lại chưa đầy một năm, trí nhớ rối loạn, còn không mình là yêu luôn.”

Tim ta bỗng đập mạnh.

“Yêu thú đó tên là gì ?”

Không gian trong phòng tiệc rộn ràng náo nhiệt.

Chị Giao Giao hất cằm phía cửa:

“Chính là người vừa bước vào – Tống Hy Hằng.”

24

óc tôi ù đi trong nháy mắt.

Hình ảnh Tống Hy Hằng mặc áo sơ mi trắng, quần đen dáng dài, sải bước đi phía ta như chuyển chế độ quay chậm.

Cậu đến gần, nhẹ nhàng đưa che mắt tôi lại, lòng bàn ấm áp đặt lên mí mắt, mang theo chút dịu dàng khiến người ta run rẩy.

“Đừng chớp mắt nữa, sắp khóc .”

Giọng nói êm ái mang theo tiếng cười quen thuộc.

Khoảnh khắc ấy, tôi như quay ngược ba trăm năm trước —

Phu quân ít nói ta cười, nói dịu dàng như .

Đầy yêu thương, đầy trìu mến.

Tôi chớp chớp mắt, nước mắt sự trào ra.

“A Uyển…” — Cái tên thân mật ấy, đã bao lâu không được nghe?

Tống Hy Hằng bỏ ra, ánh sáng và gương mặt ấy lúc ùa vào mắt tôi

Cậu cúi người:

“Chừng ấy năm … có nhớ ta không?”

Tôi thở gấp, mím môi run run, sau đó nhào vào lòng cậu, ôm chặt lấy, bật khóc nức nở.

Tống Hy Hằng nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, thủ thỉ bên tai.

[ – .]

Nói lý do vì sao suốt thời gian qua không gặp được tôi.

Tôi vừa khóc vừa nói:

“Ta cứ nghĩ… là con người sự… đã c.h.ế.t …”

“……Ta nghĩ .”

25

Tống Hy Hằng là một hạt giống cây.

Chuyện này… ta chưa nghĩ đến.

Ba trăm năm trước, một linh mộc rụng xuống, hóa trẻ sơ sinh, được dân làng nuôi dưỡng bằng cơm trăm nhà.

Trải qua vòng luân hồi sinh – tử, lại chôn vào đất, đó bén rễ, đ.â.m chồi.

Phải đến một năm trước tu hình người.

Khi còn mang dáng vẻ thiếu niên lang thang trong núi, bị Trúc Mặc phát hiện.

Vì mất trí nhớ, lại không bản thân là yêu quái.

Trúc Mặc liền sửa lại ký ức, dạy cậu học cấp tốc chuẩn bị thi đại học.

Chị Giao Giao chen vào:

“Trúc Mặc bắt cậu ấy đi thi gấp như , là hoàn tiêu đơn vị. Nhìn cậu ấy là học được .”

Ta:

“Yêu thú phải thi đại học sao?”

“Ừ. tăng hiểu và khả năng thích nghi, đơn vị bọn chị giao tiêu cho mỗi người. Mỗi năm phải có ít nhất yêu thú thi đậu vào đại học hệ chính quy.”

Ta: ……

Bảo sao Tống Hy Hằng học kém.

Ai học nổi sáu môn trong một năm?

Ta lại hỏi:

còn… gia phả sao? không thấy à?”

“Dĩ nhiên là không .” Tống Hy Hằng bất lực gõ ta một cái.

“Ba trăm năm trước nhà họ Tống sống ở đâu còn không rõ, ta tìm đâu?”

bảo, hôm đó quay đòi Trúc Mặc cho xem gia phả.

Kết quả, Trúc Mặc nói thẳng —

“Cậu là yêu quái, gì có gia phả?”

Còn bảo, yêu đương không ai cấm, nhưng yêu sớm thi rớt, khỏi gặp lại Dụ Uyển nữa, trực tiếp bị nhốt lại trên núi luôn.

đành hứa sẽ học hành đàng .

chưa học được mấy hôm, đã thấy Nhị Mao tặng ta bánh kem, liền tức đến phát khóc.

“Thằng nhóc ấy vừa lo không đậu đại học, vừa sợ chạy theo Nhị Mao.” – Trúc Mặc đứng bên cạnh lạnh giọng nói.

Anh này dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, tóc xanh rêu, da trắng như tuyết, khí chất lạnh lùng.

Chị Giao Giao khoác anh, nũng nịu:

“Tiểu Trúc, dịu dàng chút nà~”

26

Mọi chuyện vỡ lẽ, ta thở phào một hơi.

“May quá may quá…”

Tống Hy Hằng khó hiểu:

“May gì cơ?”

“May là c.h.ế.t sớm.”

“……”

“Nếu c.h.ế.t bây giờ, chắc bị thiêu luôn, không có chôn đất nữa. Hạt giống bị đốt tro , sao mọc lại?”

Rõ ràng là… không .

Tống Hy Hằng im lặng, ta lạnh hết cả sống lưng.

Quả thực, sống sót là may mắn.

27

Nhờ vào sự cố gắng tôi và Tống Hy Hằng.

Cả đỗ vào một trường đại học hạng .

Còn Nhị Mao bị yêu cầu… học lại năm sau.

Linh Linh muốn học chung tôi, nhưng tôi không kéo ấy lùi lại, nên đã “đạp” ấy đến đúng ngôi trường xứng đáng điểm số mình.

Trong tiệc mừng lên đại học, Nhị Mao chạy theo chửi tôi suốt tiếng đồng hồ:

“Mày là đồ con gái tệ bạc!”

“Đồ phụ nữ xấu xa! Tao còn chưa yêu đương đã bị mày lừa !”

Tôi uất ức.

sự muốn đ.ấ.m hắn.

Nhị Mao níu Tống Hy Hằng:

“Nghe nói người là vợ chồng ba trăm năm trước, chắc là… chuyện đó rất nhiều lần nhỉ?”

Tôi vớ lấy cái ghế đập thẳng vào hắn:

“Học chưa ra trò, nói năng không có não, không tôn trọng người khác — đi thai lại đi!!”

— Hết —

Tùy chỉnh
Danh sách chương