Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

Anh bỗng cắn môi dừng lại.

Tôi gãi ngượng ngùng: “Anh cứ gọi tên tôi đi, tôi là Nhâm Sinh Sinh.”

Anh nở nụ cười rạng rỡ: “Sinh Sinh.”

“Anh ăn , em mau ăn đi.”

“Được, cảm ơn anh, .”

Anh ăn uống rất yên lặng, thỉnh thoảng ngẩng xác nhận tôi vẫn đó an tâm.

Tôi lén quan sát anh, trông giống thanh niên hơn hai mươi, chẳng người nhiêu tuổi thì niên.

Ngoại hình thì miễn bàn, đúng chuẩn “một ánh mắt ngàn năm”.

cái kia thì càng bắt mắt, ánh mắt tôi bất giác trượt .

Từ hông trở là chiếc căng đẹp, từng vảy xanh lấp lánh phát sáng.

giữa mơ hồ một chỗ lồi giống nụ hoa, tôi chưa kịp nhìn rõ thì ánh nước lay động, trượt người , chỉ thò lên khỏi mặt nước.

Anh nhỏ giọng: “Anh ăn no .”

Tôi hoàn hồn, phát hiện mặt anh đỏ bừng quả cà chua.

Tôi giật mình nhận ra bản thân vừa nhìn chằm chằm vào vị trí nào.

Mặt tôi nóng lên.

Anh đột ngột nói: “Anh bảy ngày nữa là trưởng .”

Tôi tò mò: “Thế là nhiêu tuổi?”

“Người bọn anh thể sống năm trăm năm, nên phải hai trăm tuổi niên.”

Tôi suýt thì phun máu.

“Anh… hai trăm tuổi?!”

“Đúng vậy.”

Đối diện ánh mắt trong veo của anh, tôi không phải nói gì.

Lẽ ra tôi nên nói: anh không thuộc nơi , hãy trở đi.

Hoặc: chúng ta không thể vượt qua khác biệt loài giống, ba mẹ tôi mà thì chém chết mất.

Nhưng cuối cùng, tôi chỉ khô khốc thốt ra:

“Vậy… anh nghỉ ngơi đi, mai gặp.”

Mong rằng mai tỉnh dậy, tất cả chỉ là mơ.

Tôi vừa bước ra, anh lại gọi tôi.

Chỉ thấy anh nâng lên một viên ngọc tròn trong suốt, to bằng nắm tay người trưởng , tỏa ánh sáng dịu trăng.

Chỉ nhìn thoáng qua, tôi vật tuyệt đối không thuộc thế giới loài người.

“Anh đi gấp quá, chỉ mang theo cái , hy vọng em .”

“Đây là gì vậy?”

“Dạ Minh Châu, dưới không ánh sáng, nó thể giúp bọn anh soi sáng bóng tối.”

Tôi chỉ từng nghe trong phim ảnh, giờ tận mắt nhìn thấy, quả chấn động.

“Em không sao?”

Ánh mắt anh thoáng u ám, bàn tay : “Xin lỗi, anh đáng ra phải nghĩ chuyện con người vốn chẳng thiếu ánh sáng. Anh tặng em thứ khác.”

Tay tôi nhanh hơn não, lập tức đón lấy: “Em rất , cảm ơn anh.”

Anh không tin tưởng nhìn tôi: “ chứ?”

“Tất nhiên , buổi tối em rất sợ bóng tối.”

“Vậy nó thay anh bảo vệ em.”

3

Đêm , tôi lặng lẽ ngắm nhìn viên Dạ Minh Châu.

Ánh sáng nó tỏa ra đẹp, được bọc trong quầng sáng bạc dịu dàng ấy, tâm trí tôi bỗng trở nên an tĩnh hơn nhiều.

nghĩ thông suốt mọi chuyện, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua xót.

Dù chưa gặp mặt, tôi quả từng rất .

Chỉ là, tại sao anh ấy lại là… người chứ.

Tôi ủ rũ chôn vào gối.

không trên đường gặp tôi, anh phải chịu nhiêu khổ cực.

Anh vốn là một con , phải quyết tâm lớn nhường nào dám lên đất liền.

Tôi nhất định phải bảo vệ anh tốt.

Sau hạ quyết tâm, tôi nhắm mắt, ngủ một giấc không mộng mị sáng.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Minh Châu vẫn giường.

Xem ra đây không phải ảo giác.

Tôi xỏ dép chạy vào phòng tắm, đẩy cửa ra, liền thấy trong ánh sáng ban mai, người đẹp tranh nằm ngủ trên mặt nước, chiếc xanh khẽ đong đưa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

May quá, anh vẫn đây.

“Em tỉnh à?” mệt mỏi mở mắt, bơi phía tôi.

Anh gối lên bồn, dụi mắt, đáng yêu mức khiến tim tôi mềm nhũn.

Trời ơi, dễ thương quá đi mất.

Tôi lặng lẽ hét trong lòng vài giây, giả vờ bình tĩnh: “Bồn tắm nhỏ quá, tôi bảo người dọn dẹp bể bơi trên sân thượng, anh thể đi lên đó không?”

Anh nhăn mặt, gương mặt nhỏ xíu đầy khổ sở: “Được, nhưng anh không muốn rời xa em.”

Tôi bật cười: “Không xa đâu, tôi bên anh.”

Chiếc anh khẽ vẫy, vui mừng nói: “Đợi anh mọc chân, anh ngày ngày bên em.”

4

Vì công việc bận rộn, tôi hiếm nhà, bể bơi trên sân thượng bỏ khô từ lâu.

Sau được dọn dẹp, bơm đầy nước, nhìn qua rất rộng rãi. So với cả mênh mông thì chẳng đáng là gì, nhưng lại rất nơi .

Tôi ngồi bên bờ ngắm anh bơi lội vui vẻ, dưới ánh mặt trời, toàn thân anh tỏa sáng rực rỡ, đẹp đẽ tựa một tác phẩm nghệ thuật.

Tôi ngẩn ngơ nhìn.

Vì sự xuất hiện của anh, ngôi nhà vốn trầm lặng của tôi bỗng tràn đầy sức sống.

Tuy trước đây tôi rất , nhưng tôi chưa từng sự coi anh là bạn trai. Tôi chỉ muốn tìm một người xa lạ, không tôi, để giãi bày mà thôi.

Hồi đó, bầu trời đầy sao lấp lánh, giống mặt xanh nơi hành tinh gợn sóng ánh bạc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương