Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Một tuần sau, tôi đưa Lăng Sơ mắt ba mẹ.
Hai người họ giống sợ anh chạy mất, ngay bàn ăn quyết luôn việc hôn , bắt phải sớm tổ chức cưới xong.
Họ thật rất thích anh. Trong đời tôi, tiên thấy ba mẹ – những người từng lăn lộn thương trường cả nửa đời – có cười vui vẻ, không chút giả tạo.
Đúng là quỷ thần khó tin nổi.
Ngay cả Quan Duyệt nói, chắc kiếp trước tôi cứu rỗi cả vũ trụ, nên đời này mới có gặp một hoàng tử bước từ truyện cổ tích thế.
Không phủ nhận, người Lăng Sơ có một loại sức hút kỳ diệu. Tất cả sinh vật đều muốn lại gần anh, thậm chí ngay cả bóng cây ngả phía nơi anh đứng.
nơi có anh, nơi liền tràn ngập hạnh phúc.
Trí tuệ và dũng khí do Hải Thần ban tặng giúp anh nhanh chóng thích ứng với xã hội loài người, hiểu rõ quy tắc nơi đây. Nhưng thuần khiết và dịu dàng của anh thì mãi không đổi.
Sau hôn lễ linh đình, tôi kiệt sức ngã xuống giường, mí mắt nặng trĩu chẳng mở nổi.
Lăng Sơ nằm bên cạnh, nắm bàn đeo nhẫn của tôi, nhìn mãi không chán, hôn tới hôn lui.
Giọt nước mắt nhẫn nhịn suốt cả ngày cuối cùng ào , anh khóc mức cả giường đầy trân châu.
“Hu hu… hạnh phúc quá…”
Tôi xoay người ôm anh: “Hôm nay anh lại hôn nỗi miệng em sưng hết rồi.”
Anh khóc xin lỗi: “Xin lỗi, anh không kìm …”
“Tập luyện vẫn đủ thì phải.” Bàn tôi luồn vào trong áo anh, trêu chọc đầy ám muội.
Mắt anh ngân ngấn nước, khuôn mặt đỏ ửng, nhưng vẫn tự giác cởi hết khuy áo.
Anh nức nở nhỏ giọng: “Vậy… em dạy thêm anh nhé, anh nhất định sẽ học chăm .”
Khóe môi tôi cong lên. Cái tên này đúng là cách dụ dỗ.
Tôi chẳng khác một con mèo đói lao vào cắn con nhỏ của mình.
17
Tuần trăng mật, chúng tôi một hòn đảo ven miền Đông Nam.
Đảo nhỏ, cư dân chủ yếu sống bằng nghề đánh . Phong cảnh đẹp hoang sơ, hề khai thác du lịch, lác đác vài vị khách.
Chúng tôi thuê một căn nhà dân. Khi ngoài, bắt gặp mấy đứa trẻ địa phương đang tụ tập chơi game.
Mắt Lăng Sơ bỗng sáng lên: “Thất Tử!”
Một bé da ngăm đen ngẩng lên, trông chừng mười tuổi, nhưng ánh mắt lại rất chững chạc.
ngạc nhiên nhìn Lăng Sơ thật lâu, rồi bước tới: “Anh… lên bờ rồi?”
Lăng Sơ gật : “Ừ, anh có chân rồi.”
bé lại liếc sang tôi, tôi vội xua : “Tôi vốn ở bờ mà.”
“Em . Chị chính là đại thần hay tặng skin anh ấy đúng không?”
Rồi quay sang Lăng Sơ: “Anh lâu lắm không , acc của anh em cày thêm nhiều map, nhưng dạo này em đổi game rồi. Anh có muốn chơi chung không?”
Lăng Sơ giơ tôi lên, khoe chiếc nhẫn cưới lấp lánh.
“Anh kết hôn rồi, không chơi cùng em nữa.”
bé nhún vai: “ , chờ , em tặng anh chút đồ.”
kịp để tôi từ chối, chạy biến vào nhà, lôi một bao tải đặc sản địa phương.
“Có thời gian thì quay lại tìm em nhé, em sẽ không rời hòn đảo này đâu.”
Đôi mắt đen láy của ánh lên kiên định.
Không lạ khi hai người lại thành bạn. Ở một mức độ , cả hai đều có chung chân thành thuần khiết.
Hoàng hôn buông, bãi cát mềm, từng hạt cát len qua kẽ chân. Lăng Sơ nắm tôi, cùng đi dọc bờ .
“Chính là chỗ kia.” Anh rặng đá ngầm không xa, đôi mắt cong cong cười.
“Mỗi buổi chiều, anh đều ngồi chờ điện thoại của em.”
Lúc ấy tôi hay , nhiều khi bận tiệc tùng, tôi chẳng thèm trả lời tin nhắn anh. Thậm chí có nửa tháng bặt vô âm tín.
Giờ nghĩ lại, có tưởng tượng dáng vẻ anh hy vọng mà , rồi thất vọng mà … thật đáng thương bao.
Tôi siết chặt anh: “Sau này em sẽ không để anh phải chờ nữa.”
“Vậy em hôn anh đi.” Anh cúi , đưa mặt sát lại gần.
“Ngốc nghếch.” Tôi kéo cổ áo anh, cắn mấy cái thật mạnh.
“Đau…” Anh ôm môi, ánh mắt ấm ức: “Cái này không tính. Hôn lại nữa đi.”
Tôi định hôn, anh bỗng che miệng tôi.
Đôi tai đỏ bừng: “Đợi .”
18
Tôi còn hiểu chuyện gì thì từ vọng lên một tràng cười khẽ.
“ trưởng thành rồi mà sao vẫn giữ thói quen nũng nịu thế này?”
“Lăng Sơ vẫn là một chú nhỏ .”
Tiếng cười vui vẻ vang lên, từng đợt sóng vỗ dập dồn theo.
Tôi ngẩng nhìn, thấy là các anh chị của Lăng Sơ.
Đây là tôi thấy nhiều mỹ nhân ngư hiện thân đất liền vậy, một nữa bị cảnh tượng này làm kinh ngạc.
Quả là phép màu của sống.
Lăng Sơ tiến lên, lượt ôm từng người.
“Em nhận quà của mọi người, cảm ơn nhé.”
Sau , anh lại ngượng ngùng: “Xin hãy gửi lời thăm cha giúp em, em rất nhớ người.”
Người tóc bạc khoanh : “Vậy bây giờ, em theo bọn anh đi.”
Lăng Sơ khựng lại, ngẩn ngơ sững sờ.
Người tóc tím dỗ dành: “ , , anh trai đùa . Bọn anh chị rất nhớ em, nên mới thăm em đấy.”
Tôi lặng lẽ đứng sang một bên, để họ tâm .
Chẳng bao lâu, Lăng Sơ trở lại bên tôi.
mặt lấp lánh, còn ánh chiều tà sót lại.
“Lại khóc rồi sao?” Tôi khẽ lau gương mặt anh.
Anh hít mũi: “Không kìm .”
Tôi trêu: “Thế chuyện nãy… có muốn tiếp tục không?”
Đôi tai anh lại đỏ ửng: “Muốn.”
( Hết truyện )