Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hầu phu nhân đột ngột đứng dậy: “ ngươi hận ta đến đâu, nhưng nha đầu này đã thay ngươi gánh bao nhiêu tai họa? Ngươi đối xử tốt với nó hơn.”
“Không đến lượt bà giả nhân giả nghĩa!”
“Nó là con chim sẻ mà Cố Lâm Lãng ta nuôi, sống chết cũng chỉ nhận một ta làm chủ!”
Nói xong, Cố Lâm Lãng không màng đến vết thương của ta, kéo ta ra chính viện.
Đêm đó, ta bị nhốt trong phòng củi, suốt ba ngày chỉ có chuột làm bạn.
Bụng đau như lửa đốt, lại khiến ta nhớ đến năm chạy nạn cũng đói đến mức gặm cả vỏ cây.
Cố Lâm Lãng có lẽ nghĩ rằng làm vậy có thể mài mòn góc cạnh của ta, hoặc là vì chuẩn bị đại hôn quá bận rộn mà quên mất, ngay cả một bát cơm thiu cũng không có mang đến.
Mãi cho đến hôm nay tỷ tỷ đến hầu phủ, đưa tiền chuộc thân, ta được Cẩm Tú tìm thấy…
4
Bước ra phòng củi, ta cuối cùng cũng được thấy vị trưởng công chúa cành vàng lá ngọc trong lời Cố Lâm Lãng.
Nàng không ngồi kiệu, mà cưỡi một con ngựa cao to.
Giá y bay phấp phới như cờ trận, tôn lên đôi mày sắc như kiếm, không có chút nào vẻ e ấp của tân nương, rõ ràng là một vị nữ tướng quân khải hoàn trở về.
Nghe nói vị điện hạ này từng mặc áo giáp ra trận, được chiến công hiển hách ở biên quan.
ngờ khi khải hoàn hồi triều, không được phong thưởng, ngược lại còn bị ban hôn cho một hầu phủ ngày càng suy tàn.
Ba ngày không ăn một hạt cơm, thân hình ta lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ.
Cố Lâm Lãng dường như cảm nhận được điều gì, đột nhiên quay đầu lại, sững sờ tại chỗ.
Ta hoàn toàn không ý, chỉ chăm chăm đĩa phù dung bàn tiệc.
Cẩm Tú vội đưa cho ta một miếng, ta nhận lấy rồi ngấu nghiến, không ngờ bị nghẹn ở cổ, tức đấm ngực ho sặc sụa, nước mắt tuôn như mưa.
Nàng lại không biết đã nghĩ đến gì, khẽ thở dài một tiếng.
Ta biết Cẩm Tú đã hiểu lầm, ta khóc chỉ vì miếng cứu mạng này, chứ không phải vì điều gì .
Nhưng không có thời gian giải thích nhiều, đợi ta nuốt xong miếng cuối cùng, Cẩm Tú ta đến một sân yên tĩnh.
Tỷ tỷ đứng trong sân, dáng vẻ phong trần, trong mắt đầy vẻ thương xót.
Cổ họng tỷ ấy nghẹn lại, run rẩy gọi: “Oanh …”
Một tên, đánh thức ký ức ngủ say của ta.
Ta tên là Triệu Oanh .
“Tước Nhi” qua chỉ là một tên hèn mọn mà Cố Lâm Lãng tiện miệng ban cho.
Thời thơ ấu, nhà ta tuy không phải gia giàu có gì, nhưng cũng là những năm tháng yên bình.
Tài thêu thùa của mẫu thân đứng đầu trong làng, kim bạc bay lượn, có thể khiến tấm lụa trơn nở ra bức tranh trăm hoa đua nở rực rỡ.
thân tuy chỉ là một tú tài thi mãi không đỗ, dạy học ở trường trong trấn, nhưng lúc rảnh rỗi lại có thể hai tỷ muội ta viết “Lan Tự”, ngắm trăng ngâm thơ “Hoa Gian Tập”.
này giúp gia , thân đến làm chưởng quỹ cho một gia giàu có trong thành.
ngờ hơn một tháng, phủ đó đã xảy ra một vụ bê bối không thể lộ ra ngoài.
tránh tin đồn lan ra, chủ nhà đã cho đánh chết toàn bộ gia nhân trong phủ, thi thể chỉ được cuộn trong chiếu rơm rồi vứt ra bãi tha ma cho chó hoang ăn.
Trong mắt những người quyền quý đó, mạng sống của hạ nhân nào cỏ rác.
Mẫu thân nghe tin dữ, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến mù cả hai mắt.
Tiền tiết kiệm trong nhà đều dùng mua thuốc thang, nhưng cuối cùng bà vẫn không qua mùa đông lạnh giá đó.
đó, ta và tỷ tỷ theo dòng người chạy nạn phiêu bạt.
Lúc đói cồn cào, tỷ tỷ đi ăn xin khắp phố, xin được nửa màn thầu cũng nhét hết vào miệng ta.
Nhưng đời này làm gì có nhiều người tốt bụng đến thế? Phần thời gian, chúng ta chỉ có thể gặm vỏ cây, nuốt đất quan âm qua cơn đói.
Đến cuối cùng, ngay cả vỏ cây cũng bị tranh giành ăn hết.
Ta đói đến hoa mắt chóng mặt, co ro run rẩy trong một góc miếu hoang.
Tỷ tỷ mắt đỏ hoe bán ta cho ma ma hầu phủ, đổi lấy nửa túi gạo kê.
Tỷ ấy ôm chặt lấy ta, nước mắt rơi mặt ta, nóng hổi.
Tỷ ấy nói: “Oanh , bán thân làm nô tuy là một hố lửa, nhưng ít ra cũng có thể giúp muội ăn no.”
Tỷ ấy nói: “Oanh , phải sống, nhất định phải sống…”
Ngày Chu ma ma đến người, tỷ tỷ nắm chặt tay ta không buông.
Mãi này ta biết, nửa túi gạo kê đó, tỷ ấy một hạt cũng không nỡ ăn.
Tám năm xuân thu trôi qua, ta vốn nghĩ ký ức thời thơ ấu đã sớm phai mờ, ngay cả dung mạo của tỷ tỷ cũng không còn nhớ rõ.
Nhưng giờ phút này bốn mắt nhau, máu mủ trong huyết quản đột nhiên thức tỉnh.
Hóa ra những năm nay, trong lòng ta luôn cất giấu một nỗi niềm không dám nói ra, ngày đêm mong ngóng tỷ ấy đến đón ta về nhà.
“Oanh của ta đã thế này rồi, là tỷ tỷ đến muộn…”
Cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, ta không thể nói thêm lời nào, chỉ nắm chặt vạt áo của tỷ tỷ, vùi khuôn mặt đẫm nước mắt vào lòng tỷ ấy.
Mùi hương bồ kết quen thuộc hòa lẫn với mùi bụi đất, giống hệt như trong ký ức.
5
Tỷ tỷ nói, lần này vào còn phải gặp một vị quý nhân, bảo ta đợi một lát ở sân bên.
Ta theo bóng lưng tỷ ấy, lại thấy tỷ ấy đi thẳng đến tân phòng dán chữ “hỷ”.
Lúc này nến đỏ cháy cao, bên ngoài tiếng nhạc vui mừng vang trời, Cố Lâm Lãng đang ở sảnh trước tiếp đãi khách khứa, chỉ có vị công chúa vừa làm lễ xong đang nghỉ ngơi trong phòng.
Họ đã nói gì ta không thể biết, chỉ biết lúc tỷ tỷ ra ngoài, tay cầm một chiếc túi gấm nặng trĩu.
Nói là công chúa thấy ta biết điều, đặc biệt ban thưởng.
Vị điện hạ đó sớm đã thấu những suy nghĩ bẩn thỉu của Cố Lâm Lãng, nhưng lại muốn giữ thể diện cho hoàng gia.
Đặc biệt ra lệnh cho ma ma tâm phúc chúng ta đi theo lối ra phủ, tránh được hết những ánh mắt ngầm của hầu phủ.
Nàng là một người tốt, cũng là một nữ trung hào kiệt.
Nhưng vẫn không thoát sự trêu ngươi của số phận.
Không gặp được lương nhân, không được thân yêu thương, uổng phí chí một đời.
6
Mãi ba ngày Cố Lâm Lãng phát hiện trong phủ thiếu đi bóng hình quen thuộc đó.
Đại hôn vốn mặn nồng, nhưng hắn và công chúa lại tương kính như tân.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn trong lúc say rượu đã buột miệng gọi “Tước Nhi”, tức bị công chúa đuổi cả người lẫn gối ra phòng.
Sương đêm nặng trĩu, hắn một ngồi bậc thềm đá, bỗng nhớ lại dáng vẻ thất thần của Tước Nhi ngày thành hôn.
Nước mắt khuôn mặt dính đầy vụn của nàng chảy thành hai vệt, khoảnh khắc đó, tim hắn như bị một con dao cùn từ từ lăng trì.
Lúc này nhận ra, hóa ra tất cả không phải là trách nhiệm, mà chỉ là thói quen…
Hắn thầm nghĩ, nếu đã hiểu rõ lòng , ngoài sân bày một khoảng yên tĩnh Tước Nhi trông nom ngoại sự cũng không .
nha đầu đó trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn, nghe được sự sắp xếp này, chắc chắn vui đến rơi .
Nếu nàng chịu an phận, thỉnh thoảng qua lại vài lần, cũng không phải là không được.
Nghe nói công chúa ở chiến trường từng bị thương, này khó có con.
Đợi Tước Nhi sinh con, đó là huyết mạch duy nhất của Cố gia, cũng không thể nói gì.
Trưởng công chúa cũng là nữ nhân, vẫn còn có những điều kiêng kỵ.
Đến lúc đó, có lẽ ngay cả hầu gia cũng ngầm đồng ý, thì nối dõi tông đường là chuyện .
Đợi Cố Lâm Lãng sắp xếp xong mọi việc ở ngoại trạch, định nói cho Tước Nhi biết, lại tìm thế nào cũng không thấy nàng đâu.
Phòng của nàng, đồ đạc đã được dọn dẹp sạch , chỉ còn lại vài vật dụng lẻ nằm ở góc phòng.
Một con diều giấy bướm đã phai màu, một bức tượng gỗ được mân mê đến bóng loáng…
Đó đều là những món đồ chơi mà hắn lúc ngưỡng mộ người có, nhưng vì sĩ diện mà không chịu mở miệng xin.
Tước Nhi, con bé ngốc đó, luôn lén lút dành dụm tiền tiêu vặt mua về, rồi dâng lên trước mặt hắn như dâng báu vật.
Hắn rõ ràng trong lòng rất vui, nhưng lại cứ phải nghiêm mặt trách:
“Thứ đồ thô kệch này, cũng xứng lọt vào mắt bản thế ?”
Gió thổi qua hành lang, Cố Lâm Lãng nắm chặt con diều giấy phai màu, đốt ngón tay trắng bệch.
Hỏi khắp cả phủ, lại không một biết tung tích của Tước Nhi.
Nha đầu đó một thân một , có thể đi đâu được? Thời buổi bây giờ không yên bình, nàng yếu đuối như vậy, nếu gặp phải thổ phỉ…
Bỗng nhiên, câu nói “tỷ tỷ đến chuộc ta” vang lên bên tai.
Ngày đó chỉ coi là lời nói mê sảng, giống như vú nuôi lúc thường dỗ hắn, nói rằng mẫu thân chỉ đi chùa thắp hương.
lẽ, lại là thật ?
7
Gần đây, chuyện bàn tán nóng hổi nhất thành, không gì ngoài việc phò mã gia phát điên tìm kiếm một nha hoàn rời phủ.
Người được cử đi gần như đã lật tung cả thành, ngay cả bùn dưới đáy sông hộ thành cũng bị khuấy lên ba lần.
Cảnh tượng đó, cứ như là đang tìm kiếm một báu vật hiếm có nào đó.
Có người nói tỳ nữ đó và hắn là thanh mai trúc mã, công chúa ghen tuông đã ngầm hãm hại nàng.
Cũng có người nói, tỳ nữ đó biết thân phận thấp kém đã nhận bạc của công chúa, tự xin rời phủ.
Trong các quán trà, tửu điếm bàn tán xôn xao.
Thậm chí có người còn nói công chúa ở chiến trường bị thương đến gốc rễ, không thể sinh con, phò mã muốn nạp thiếp là chuyện thường tình.
Những lời lẽ vượt quá khuôn phép này, rõ ràng không coi uy nghiêm của hoàng gia ra gì.
Trưởng công chúa nghe tin mà buồn bã không vui, tuy không được thánh thượng sủng ái, nhưng nàng cũng là công chúa hoàng tộc.
Thiên nổi giận, ngay tại triều đã ném vỡ chén trà.
Qua điều tra, những tin đồn này lại là do Cố Lâm Lãng ngầm cho người lan truyền.
Con hư là lỗi của thân.
Thiên tức hạ chỉ tước binh quyền của thân hắn là Vĩnh An Hầu, tước bỏ tước vị, lệnh cho giải giáp quy điền ngay trong ngày.
Những sóng gió triều này, ta đương nhiên không biết.
khi theo tỷ tỷ về biên thành, tỷ ấy như muốn bù đắp những thiếu thốn những năm qua, ngày nào cũng ta đi khắp các phố phường, nếm thử đủ loại món ăn vặt.
Đồ ăn ở biên thành tuy không tinh xảo và tao nhã như ở thành, nhưng lại có một phong vị hào sảng biệt.
Sườn cừu nướng bằng cả viên gạch, ngoài giòn trong mềm; kẹp thì to như chậu, xốp dày, ăn lại vừa hợp khẩu vị của ta.
Không còn cảnh run rẩy nếm thử độc, mỗi miếng đều có thể ăn no nê.
Ban đêm cũng cần canh gác ngoài cửa phòng chủ , run lẩy bẩy trong gió lạnh, càng không phải quỳ ở từ đường hay chịu đòn roi vô cớ.
Quan trọng hơn cả, ta còn phải thấp thỏm, không biết ngày nào bị đem gả cho người một cách tùy tiện.
Phong tục nơi biên thành vốn cởi mở, ta ở đây cũng quen biết không ít nữ kỳ lạ: có cô cô doanh dược liệu, có Lý nương quản lý tiền trang, lại có cả Liễu kỵ trưởng — thống lĩnh Huyền Thiết Quân.
Họ sống rất phóng khoáng, thường cười bảo:
“Hôn nhân bất quá chỉ là điểm tô, nữ nhi thân ở đời, hà tất phải ràng buộc bởi ánh mắt thế tục?”