Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tỷ tỷ nói, những đạo lý này đều nhờ dạy dỗ của các bậc tiền bối. Thời buổi này nữ vốn đã khó khăn, càng cần phải đùm bọc lẫn nhau.
“Cần gì phải gả thê tử người khác? Chúng ta đã là người thân của nhau rồi.”
“Đã là muội muội của Triệu chưởng quỹ, tự cũng là muội muội của chúng ta.”
Không phải lời nói suông, họ thật coi ta như ruột thịt mà chăm lo.
Từ cô cô mỗi ngày đều thay đổi món ăn, sắc thuốc bổ, bảo là để điều dưỡng lại thân thể vốn độc tố hủy hoại của ta.
Lý nương tử hễ gặp liền nhét ngân phiếu, cười nói:
“Nữ trong tay có tiền, sống mới có thể ngẩng đầu lưng.”
Liễu kỵ trưởng thì thắn hơn cả, không biết tặng gì, liền dắt ta tới trường võ, nhất quyết bắt ta chọn một sĩ dưới trướng nàng.
Ta đứng trên đài điểm tướng, đỏ mặt đến mức không biết sao.
Đang định khéo léo từ chối, ánh mắt bỗng lướt qua một thiếu niên hàng thứ ba.
Tóc đen búi cao, dáng người như tùng đứng , song ánh mắt lại lơ đãng.
Vừa lén nhìn ta một cái đã cúi đầu, lát không nhịn được lại ngẩng lên, dáng vẻ chẳng khác nào chú chuột nhỏ trộm dầu.
Dáng điệu ấy thật đáng yêu, khiến ta ma xui quỷ khiến mà đưa tay chỉ vào hắn.
8
Lúc rời , những món vàng bạc châu báu mà trưởng công chúa ban thưởng, tỷ tỷ đều đưa hết cho ta, lại còn trích ra không ít bạc từ tư khố.
Ta tuy trong lòng vui mừng, nhưng cũng không thực trở thành một kẻ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Cửa hàng đã cưu rất nhiều nữ tử không nơi nương tựa, họ có một nghề để sống.
Điều đó khiến ta nhớ lại năm xưa sân nhỏ của hầu phủ, ta mượn ánh trăng lén các cô nương thêu thùa.
Cũng lạ, những mũi kim phức tạp đó ta qua là nhớ được bảy, tám phần.
Khi than củi trong sân của Lãng không đủ, chính ta đã thêu khăn tay đổi lấy tiền để mua thêm.
Cũng là ta bán đồ thêu đổi lấy thuốc thang, hắn điều dưỡng cơ thể.
Còn cả những món đồ chơi nhỏ mà hắn thèm nhưng không chịu hạ mình xin, không có món nào không phải là do ta từng mũi kim sợi chỉ đổi về.
Ngày qua ngày, tài thêu của ta ngày càng tinh xảo.
Ngay cả ma ma khó tính nhất trong phủ cũng nói, con bướm trên hoa ta thêu, sống động như sắp bay ra khỏi tấm lụa.
Suy nghĩ kỹ lại, ta liền dùng số bạc này mở một tiệm thêu phía nam thành.
Một là để cho tỷ tỷ , nữ hài năm xưa, bây giờ cũng đã có nghề để tự lập.
Hai là cũng học theo Từ cô cô và những người khác, trong tiệm thêu này mở ra một nơi ấm áp, cưu những cô nương không nơi nương tựa, cho họ một cơ hội sống.
Nhưng ngày tiệm thêu khai trương, tiếng pháo còn chưa dứt, một lão già còng lưng đột xông vào.
Ngón tay gầy gò của ông ta chỉ vào cửa tiệm ta, lớn tiếng quát:
“Con tiện phụ này dám bỏ phu quân trốn !”
9
Lão già đó nước bọt văng tung tóe, luôn miệng mắng ta bỏ phu quân trốn . Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, máu trong người ta đột đông cứng.
Lại chính là lão quản gia của hầu phủ!
Lão già răng vàng khè từng bước ép sát, đôi mắt đục ngầu ánh lên vẻ dâm ô khiến người ta buồn nôn:
“Tiểu , thế tử gia sớm đã hứa gả ngươi cho ta rồi, còn không mau theo ta về phủ động phòng?”
Ta gắng lùi về phía , lưng đập mạnh vào khung thêu.
Lão già này nửa người đã xuống mồ, lại còn trơ trẽn đến thế.
Mùa đông năm đó, ta phát hiện than củi trong sân cắt xén, run rẩy tìm ông ta lý luận.
Lúc đó ông ta đang ngồi nghiêng trên ghế thái sư, ngón tay chỉ vào phòng trong:
“ than củi ư? Được thôi, vào trong cởi quần áo ra!”
Năm đó ta mới tám tuổi, tuy không hiểu chuyện nam nữ, nhưng cũng biết liêm sỉ.
Ta sợ hãi quay đầu bỏ chạy, loạng choạng trở về sân, khóc đến không thở ra hơi.
Lãng lúc đó tức giận ném vỡ chén trà, ôm ta nói:
“ đừng sợ, này ta sẽ ngươi trút cơn giận này!”
Nhưng hắn đã quên, đã quên rồi!
Và ta cũng không cần hắn ta trút cơn giận này nữa!
Người dân vây bên ngoài tiệm ngày càng đông, rồi đột tản ra hai bên.
Chỉ một tia sáng lạnh lẽo xé toạc không trung, một cây ngân thương cắm sâu vào phiến đá xanh ba tấc.
“Huyền Thiết Quân Vũ, phụng mệnh Liễu kỵ trưởng bảo vệ Lý cô nương!”
Thiếu niên cưỡi ngựa đến, trên khuôn mặt màu đồng cổ đôi mắt chim ưng sáng rực.
Vốn dĩ là một màn anh hùng cứu mỹ , quay đầu lại ta cầm khung thêu bằng gỗ đàn hương, đập túi bụi vào lão già đó.
“Bốp! Bốp!”
Tiếng khung thêu xé gió không ngớt, ta càng đánh càng thuận tay, càng đánh càng hả giận.
Lão già lúc đầu còn la hét, dần dần tiếng nhỏ như muỗi kêu, cuối cùng như một đống bùn nhão nằm trên đất, chỉ còn co giật.
cho Vũ vã chạy đến ta cũng phải cuống lên:
“Triệu cô nương! Triệu cô nương từ từ đã! Giữa ban ngày ban mặt, không đáng vì lão súc sinh này mà bẩn tay!”
Lúc này ta mới như tỉnh mộng, ngượng ngùng mím môi cười với hắn.
Thiếu niên cũng đỏ bừng tai, gãi đầu cười ngượng nghịu.
10
Vốn tưởng trận đòn này có thể khiến lão già biết khó mà lui, ông ta lại cái mặt sưng như đầu heo chạy đến nha môn, gõ trống kêu oan vang trời.
Trên công đường, lão già run rẩy giơ ra tờ hôn thư đã ố vàng, đắc ý nói:
“Thanh thiên đại lão gia minh giám! Lão nô là quản của Vĩnh Hầu phủ, nha đầu này là do thế tử gia đích thân hứa gả cho lão nô thê tử!”
Phủ nheo mắt lại, gõ mạnh thước xuống bàn:
“Đồ ngoan , ăn nói hàm hồ! Trên đây giấy trắng mực đen viết là ‘ ’, có liên quan gì đến Triệu Oanh Lệ?”
Lão quản gia lập tức sốt ruột: “Cái tên ‘ ’ này chính là nàng ta! hầu phủ mà không biết…”
Phủ quát lớn ngắt lời: “Hỗn xược! Hầu phủ nào? Bản quan chỉ công nhận hộ tịch văn thư!”
“Ngươi đã nói là chủ tử ban thưởng, vậy có theo khế ước bán thân của Triệu cô nương không?”
Lão quản gia ấp úng không trả lời được.
Ta vàng trình lên văn thư lương tịch mà tỷ tỷ đã sớm lo cho ta, mực còn mới, dấu son đỏ tươi.
Lão quản gia không ổn, gân cổ lên la:
“Thế tử của ta bây giờ là phò mã của trưởng công chúa! Các người vậy là chống lại hoàng gia sao?”
Phủ nghe vậy lập tức im bặt.
quyền của Vĩnh Hầu đã , hầu phủ sớm đã danh tồn thực vong, không đáng lo ngại.
Nhưng uy nghiêm của hoàng gia…
Thước gõ lơ lửng giữa không trung, mãi không hạ xuống, các nha dịch trên công đường đưa mắt nhìn nhau.
Cân nhắc một hồi lâu, phủ dường như đã quyết định:
“Nếu đã như vậy, bản quan phán Triệu thị lập tức…”
“Bản không , nô tài của một hầu phủ suy tàn từ khi nào lại có thể đại diện cho hoàng gia lên tiếng?”
Một giọng nữ trong trẻo từ ngoài công đường vọng vào.
Mọi người quay đầu lại, chỉ trưởng công chúa trong bộ trang phục cưỡi ngựa màu tím thẫm, đai ngọc bên hông lấp lánh, được tỷ tỷ và những người khác vây quanh bước vào.
Toàn bộ nha dịch trong công đường lập tức quỳ xuống, ngay cả phủ cũng vàng đứng dậy nghênh đón.
Trưởng công chúa khẽ nhướng mày phượng: “Triệu chưởng quỹ là bằng hữu của bản , muội muội của nàng ấy đương cũng là muội muội của bản .”
“Phủ đại sao, trên đất phong của bản mà có kẻ âm mưu cướp đoạt nghĩa muội của bản , đáng tội gì?”
11
Lão quản gia cuối cùng vì tội vượt quá uy nghiêm hoàng gia, đánh chết tại công đường.
Trưởng công chúa vừa đến biên thành đã ta giải vây, tỷ tỷ vàng chuẩn tiệc đón gió.
Công chúa đưa tay xoa đầu ta, mắt cười nói:
“Không cần cảm ơn, lần này thực nhờ có Oanh Lệ, nếu không nắm được thóp của hầu phủ còn phải tốn chút công sức.”
Đến lúc này ta mới hiểu, trưởng công chúa chấp nhận ban hôn chẳng qua chỉ là kế sách che giấu tài năng chờ thời.
Nàng biết rõ công cao chấn chủ, sớm đã khiến thánh thượng nghi kỵ, chỉ có thể ngầm mưu tính.
Lại cơ hội này xúi giục, khiến bệ hạ thuận thế thu hồi quyền của Vĩnh Hầu.
Không , ta lại vô tình khiến ván cờ này diễn ra một cách suôn sẻ lạ thường.
Không lâu , thánh thượng nhận được tin khẩn tám trăm dặm từ biên giới, phản quân áp sát, biên thành nguy trong sớm tối.
Nhưng lúc này, Vĩnh Hầu đã giải giáp quy điền không biết tung tích, Trấn Bắc tướng quân vừa được bổ nhiệm thì tham ô quân lương lưu đày, nữ chiến thần trưởng công chúa thì phận nhà, trong triều đình lại không có tướng quân nào có thể dùng.
Thiên tử ôm trán thở dài, cuối cùng hạ chiếu phục hồi quyền cho trưởng công chúa, và ban biên thành đất phong.
Không biết, bức quân báo nhuốm máu đó lại là giả mạo.
Càng không , cái gọi là mười vạn phản quân, chẳng qua chỉ là tám nghìn nữ dưới trướng công chúa mặc áo giáp, biên giới diễn một màn kịch.
“Nói ra phải cảm ơn ngươi, hay là ban thưởng Thế tử cho ngươi nhé? Gần đây mới có được vài nam sủng vừa ý, vị Phò mã này bản nhìn càng lúc càng chướng mắt.”
Chén trà trong tay ta suýt nữa đánh đổ, vàng xua tay:
“Không cần, không cần đâu ạ.”
Ta nhìn Vũ bên cạnh, người nhận nhiệm vụ từ Liễu kỵ trưởng, bướng bỉnh theo ta. Từ lần suýt nữa gây chuyện đó, bây giờ ngay cả lúc ta ăn cơm hắn cũng canh giữ trong vòng bảy bước.
Quả , đã có người mới trong mắt, Lãng đó có là cái thá gì?
12
Tiệm thêu khai trương đúng hẹn, không nữ tử đầu tiên mà tiệm cưu lại chính là hầu phu ngày xưa.
Chuỗi Phật châu trong tay bà ta vẫn xoay tròn, chỉ là trên đầu không còn đầy châu báu.
Bà ta nói khi hầu gia mất vị, đã cuỗm hết tiền bạc trong kho bỏ trốn, bà ta phải bán hết trang sức mới đủ tiền cho gia .
Nhà mẹ đẻ chê bà ta xui xẻo, không chịu cưu .
Ta lúc bà ta nói chuyện ánh mắt lảng tránh, liền biết trong lời nói có dối trá, bà ta cũng không nhận ra dưới đế giày thêu của mình dính vệt máu đã khô.
Nhưng cuối cùng ta vẫn mở cánh cửa nhỏ sơn son của tiệm thêu cho bà ta.
Lão quản gia trước khi chết đã nói ra thật, hóa ra hầu phu tuy bề ngoài lạnh nhạt với thế tử, nhưng thực tế chi tiêu hàng tháng một xu cũng không thiếu.