Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Bắt Lại Tay Nam Thần

Tám sáng, người chen chúc quá trời.Bạn cùng phòng bị đẩy ra phía sau lưng tôi.

Tôi vội tay ra sau, nắm chặt lấy tay cô ấy.Vừa tay, tôi vừa đùa cợt:

yêu ơi, tay mềm mịn ghê, dùng kem dưỡng tay gì thế?”

“Người cũng thơm nữa, muốn ôm ôm yêu quá hà.”

Vừa đến cửa lớp thì phía sau vang lên một giọng con trai ngượng ngùng:

sau… lại đi học cùng cậu nữa được không?”

Tôi quay lại nhìn, mới phát hiện ra người mà tôi nắm tay nãy đến

Lại là nam thần lùng nổi tiếng của khoa bên cạnh – Bùi Tịch!

Thấy tôi nhìn, Bùi Tịch cúi đầu, mặt hơi ửng đỏ:

“Buổi học này trợ giảng, không thể trốn được…”

1

So với việc học lúc tám sáng thì…

Học tám sáng giữa mùa đông mới là cực hình thực sự.

Tôi hứng gió căm căm của buổi sớm, cực khổ lắm mới đến được khu giảng đường.

Dưới lầu đã đứng đầy những gương mặt như mất hết sức sống của những sinh viên học sớm.

Cái không khí u ám xung quanh nếu đặt vào game sinh tồn thì chắc cũng phải là màn cấp độ S.

Khi chuông báo vào học vang lên, tôi vội bạn cùng phòng – Kiều Tâm – chen vào trong.

Đám đông phía sau cũng ồ ạt ùa vào.

Chớp một cái, hai đứa đã bị dòng người đẩy tách ra.

Thấy Kiều Tâm bị tụt lại mấy bước, tôi nhanh tay ra sau một cái.

Một bàn tay ấm áp liền bị tôi vào lòng bàn tay mình.

Làn da dưới đầu ngón tay mịn màng trơn láng, giác như đang sờ vào quả vải đã lột vỏ.

giác quá sướng tay khiến tôi không nhịn được mà đùa tiếp:

yêu ơi, tay mịn ghê, dùng kem gì mà xịn vậy?”

“Người cũng thơm nữa, thiệt muốn dính lấy yêu á~”

Tôi vừa chọc vào lòng bàn tay mềm mềm đó, vừa tay người leo cầu thang.

Hình như Kiều Tâm có gì đó.

trong cầu thang ồn ào quá, tôi không rõ.

thấy ngón tay trong tay tôi khẽ co lại.

Tôi nghĩ chắc bạn bị đẩy trượt chân.

Nên tôi liền siết tay chặt hơn, an ủi:

“Có ở đây rồi, này chắc chắn không trễ học đâu!”

Lê lết lên tới tầng , cuối cùng cũng tới cửa lớp.

Tôi thở dốc quay đầu lại khoe:

“Thấy , đã bảo là không thể trễ… mà… ủa…?”

“Ủa chớt!!!”

Người mà tôi dắt tay nãy tới đâu phải Kiều Tâm khốn khổ của tôi,

Mà là… nam thần lùng nổi tiếng của khoa Công nghệ thông tin – Bùi Tịch!

Nắng sớm xuyên qua hành lang, chiếu cái bóng đang run rẩy của tôi in lên tường.

… xin lỗi anh, không cố ý…”

Tôi còn kịp hết câu thì Bùi Tịch đã lắp bắp:

sau… lại đi học với cậu nữa được không?”

Yết hầu anh ấy khẽ chuyển động, gương mặt thanh tú ửng đỏ,

Đôi tai thì đỏ đến như sắp chảy máu.

“Buổi này trợ giảng, không trốn được…”

2

“Đây là thông tin liên lạc của . Nếu sau cậu cần người đi học cùng… cứ liên hệ nhé.”

“Tiết học của khoa Công nghệ thông tin ở tầng hai, phải đi trước…”

Bùi Tịch cúi đầu viết một dãy số, rồi nhét tờ giấy vào tay tôi.

Sau đó, anh ấy vội vã quay người rời đi.

Tôi siết tờ giấy trong tay, đứng đó ngơ ngác hoàn hồn.

Có vài người bên ngoài trông như đang ngẩn ngơ,

thực ra bên trong đã “chết tâm” lâu rồi.

Quả không hổ là con rắn, vừa mới khai giảng đã cho tôi giác ngộp thở như bị trăn quấn lấy.

Đợi đến khi bóng dáng Bùi Tịch khuất hẳn nơi cuối hành lang,

Kiều Tâm – người xem kịch vui nãy – cuối cùng cũng ló đầu ra.

“Ghê ha Niệm Niệm, mới mở màn đã nắm tay học trưởng Bùi rồi hả?”

Kiều Tâm khoác tay tôi, tôi vào lớp, miệng không ngừng trêu chọc.

“Còn khen tay người mềm mịn này nọ, tội nghiệp học trưởng bị gọi ‘baby’ suốt đoạn đường, mặt đỏ như cô dâu nhỏ bị bắt nạt ấy.”

Tôi xấu hổ quá hóa tức, úp mặt xuống bàn:

“Tôi tưởng người tôi nắm là cậu chứ bộ!

Với lại, cậu phát hiện tôi nắm nhầm tay sao không ?”

Bùi Tịch là “nam thần trên đỉnh núi cao” nổi tiếng của học C,

Không đẹp trai đến có thể sánh ngang mấy bạn trai xinh gái đẹp bên ngành nghệ thuật,

IQ còn cao ngất trời, là thủ khoa toàn tỉnh anh ấy thi học.

có điều tính cách hơi lùng, trước đến nay từng có tin đồn yêu đương với ai.

Loại người như vậy, tôi nào dám chủ động trêu vào?

Kiều Tâm chớp vô tội:

“Tôi có gọi mà, chẳng qua lúc đó cậu học trưởng chạy như bay, không thấy thôi.

Theo tôi thấy thì học trưởng rõ ràng có ý với cậu ấy.

Không tranh thủ lúc này, còn đợi đến khi nào? Mau đá cái tên người yêu cũ tồi tệ của cậu đi!”

đến đây, tôi ngẩng đầu lên.

Lười biếng đáp lại:

“Cậu Kỷ Tu Viễn hả? Tôi chia tay với hắn tuần trước rồi.”

Kiều Tâm tròn xoe , ánh nhìn như muốn hét lên “Thật không đó? Tôi không tin đâu!”.

Cô ấy không tin cũng không lạ.

Tôi với Kỷ Tu Viễn yêu nhau hai , chia tay rồi lại quay lại không biết bao nhiêu .

Hắn là học sinh thi lại, lớp 12 chuyển vào lớp tôi học.

ngồi chung bàn với tôi.

Chúng tôi có chung mục tiêu: đỗ học C.

Cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ.

Là chỗ dựa tinh thần duy nhất của nhau suốt học cấp ba áp lực đè nặng.

Sau kỳ thi học, hắn tỏ với tôi.

Chúng tôi quen nhau, rất tốt, từng được xem là “cặp đôi mẫu mực”.

Cho đến hai học, tôi vô thấy hắn một chị khóa trên về ký túc xá.

Lúc đó tôi mới biết –

Kỷ Tu Viễn có một người yêu cũ mà hắn không thể buông bỏ.

Hắn cố chấp thi lại, bằng mọi giá đậu vào học C,

vì người yêu cũ xưa từng : “Tôi không muốn yêu xa.”

Tôi hắn cãi nhau to.

Hắn nhíu mày, mất kiên nhẫn giải thích:

“Giữa tôi với cô ấy đã là quá khứ rồi.

Hôm đó là vì cô ấy vừa chia tay, buồn quá uống say, tôi mới cô ấy về.

Niệm Niệm, cậu cũng là con gái, chẳng lẽ không hiểu con gái uống say một mình ban đêm nguy hiểm thế nào à?

Đừng ầm lên nữa có được không?”

ngày đó, Kỷ Tu Viễn bắt đầu viện đủ mọi lý do rất “có lý” để qua mặt tôi.

Chị uống say không an toàn.

Chị bệnh không ai thuốc.

Chị muốn xem phim không ai đi cùng.

thế là, giữa tôi hắn bắt đầu nổ ra hàng loạt cuộc cãi vã.

Hắn dần học cách dùng “chiến tranh ”.

Một hai tuần không trả lời tin nhắn là chuyện thường.

dù sao hắn cũng là mối đầu của tôi, tôi lại nhịn hắn đến khó tin.

Kiều Tâm giận đến tiếc rèn sắt không thành thép:

“Mối đầu thì sao chứ.

Niệm Niệm, cậu phải hiểu, cái gọi là ‘chi phí chìm’ thì không nên đem ra lý do để ra quyết định quan trọng.”

cậu như này chẳng phải đang trở thành một phần trong cái kịch bản ‘yêu lại đầu’ của bọn họ sao!”

“Còn không chạy, định chờ Kỷ Tu Viễn chị sinh được hai đứa thì cậu tới mẹ nuôi hả?”

Tôi: “…Tuy lời hơi thô, lý thì quá rồi.”

vậy, tôi vẫn không thể thật sự quyết tâm chia tay.

Cho đến một tuần trước.

Hôm đó tôi lại cãi nhau với Kỷ Tu Viễn vì chuyện của chị khóa trên.

lúc ca sĩ tôi thích nhất chuẩn bị tổ chức concert ở thành phố vào tháng sau.

Tôi nghĩ, thôi thì tạo cơ hội để hòa giải, chủ động nhắn tin cho Kỷ Tu Viễn,

Hỏi thử anh có muốn cùng tôi đi xem không.

anh mãi không trả lời.

Mãi sau mới gửi cho tôi một cái định vị.

Là một quán bar nổi tiếng ở học C, được mệnh danh là “thánh địa hẹn hò” của các cặp đôi.

Tôi tưởng anh đang ám muốn hòa, trong lòng vui mừng, còn makeup xinh xắn rồi ra ngoài.

Đến nơi rồi, cảnh tượng tôi thấy là:

Kỷ Tu Viễn đang ngồi cạnh chị khóa trên, thân mật tựa sát vào nhau.

Giọng anh có chút say, lẩm bẩm:

“Nếu lúc đó bọn mình không chia tay thì tốt rồi…”

Chị tựa đầu lên vai anh , ánh vừa lúc quét qua chỗ tôi đang đứng.

“Nếu không chia tay, thì anh đâu gặp được cô bạn gái nhỏ hiện tại của mình đâu.”

Kỷ Tu Viễn bực mình tặc lưỡi:

“Hồi lớp 12 áp lực lớn quá, mới nghĩ trêu chọc cô ấy chút thôi.

“Nếu không phải lúc đó tìm bạn trai mới để chọc tức anh, thì anh đã không bốc đồng mà quen cô ấy.”

Bài hát ướt át trong bar cũng vừa kết thúc.

Cũng lúc đó, tôi tỉnh táo nhận ra:

Mối này, nên buông bỏ rồi.

Thấy Kiều Tâm không tin tôi thật sự đã chia tay với Kỷ Tu Viễn,Tôi dứt khoát lấy điện thoại ra, mở đoạn chat giữa tôi anh cho cô ấy xem.

“Thấy , này tôi thật sự quyết rồi.”

Đoạn trò chuyện dừng lại ở một tuần trước.

Tôi gửi cho Kỷ Tu Viễn:

【Chia tay đi.】

anh trả lời tôi:

【.】

Kiều Tâm nhìn đi nhìn lại cái điện thoại, cười đến khóe miệng muốn nứt ra:

“Sướng quá sướng quá, vậy là tỷ đây có thể yên tâm tung hoành giang hồ rồi!”

“Để mừng cậu thoát khỏi bể khổ, bữa trưa hôm nay trên app đặt cơm, tôi bao!”

Cơm free thì cũng chẳng mấy hấp dẫn,Tôi nêu ý kiến:

đồn căn tin số 3 mới có món mới – thịt xào cam, thử không?”

“Giỏi nha Giang Niệm Niệm, tính mượn cơ hội này đầu độc tôi để cướp phiếu giảm giá của tôi không?”

Tiếng chuông vào học vang lên, cắt ngang màn cà khịa qua lại của hai đứa.

Sau khi nghiêm túc học xong một tiết chuyên ngành, tôi Kiều Tâm định về ký túc ngủ trưa.

Vừa ra tới cửa lớp, thì đụng ngay một người không ngờ tới –Bùi Tịch.

Trong tay anh cầm một túi quà gói rất đẹp.

Bước chân dài đang tiến thẳng về phía tôi.

Có lẽ vì vừa chạy lên cầu thang gấp, nên gương mặt trắng trẻo của anh hơi ửng đỏ,

Còn thở nhẹ vì mệt.

đôi đào hoa ấy lại đang lấp lánh sáng.

Giống hệt ánh của một chú cún ngoan đang mong người vuốt ve.

Cái khí chất lùng trong lời đồn, chẳng thấy đâu cả.

Bùi Tịch túi đồ cho tôi, dịu dàng hỏi han:

“Lúc nãy lên lầu, tôi thấy sắc mặt cậu không được tốt, đoán chắc là ăn sáng.

Tôi tranh thủ lúc nghỉ tiết đi mua hai phần bánh ngọt, hai người mang về ký túc ăn nhé.”

Tôi còn đang phân vân không biết có nên nhận hay không.

Kiều Tâm đã sốt ruột đến như sắp cào thủng lưng áo tôi.

Vội vàng phụ họa:

có học trưởng Bùi là tâm lý, lúc nãy trên lớp Niệm Niệm suýt tụt đường huyết đấy.

Đọc tiếp

Tùy chỉnh
Danh sách chương