Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
À mà… tôi còn đi đón bà ngoại tan học đi nha.
Hai người cứ từ từ nói ~”
Sáng sớm thì ai mà đi học, rồi còn tan học nữa hả?!
Lý do gì mà xạo quá trời vậy!
Tôi âm thầm lên án thiếu đáng tin của Kiều trong lòng.
Nhưng khi bắt gặp ánh mong đợi của Bùi Tịch,Tôi thật không nỡ từ chối.
Từ chối trai đẹp là việc làm vì cộng đồng.
Còn tôi? Tôi không làm được.
Lễ nghĩa qua lại, tôi mời Bùi Tịch ra tiệm trà sữa mới mở ngoài trường.
Không ngờ luôn – một người ngoài lạnh trong ấm như Bùi Tịch,
Lại cực kỳ hợp cạ với tôi.
Anh ấy đủ thứ trên trời dưới đất, sở còn trùng với tôi kha khá.
nói , tôi thấy vui .
Chớp đã đến ăn trưa.
Tôi vừa định hỏi Kiều muốn ăn gì, thì nhận được voice message từ cô ấy:
【Niệm Niệm ơi, trai tớ đang ở cữ, tớ mang cơm cho nó, trưa không đi ăn với nha!】
Lại là một lý do nghe ngay là bịa.
Tôi chỉ lắc đầu cười lực, rồi quay sang hỏi Bùi Tịch:
“Anh muốn ăn gì trưa nay không?”
“À…”
Bùi Tịch có hơi ngờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười,Khóe môi cong lên như không thể kìm được:
“Khụ, gì cũng được hết. Niệm Niệm chọn là được rồi.”
Tôi nghĩ một ,Rồi đưa anh ấy đến quán đồ nướng ngay gần trường.
Quán do một chị khóa trên từng học chung cấp ba với tôi mở.
Vừa ngon, vừa rẻ.
khi chia Kỷ , tôi và hắn thường đến đây ăn,Cũng xem như “quán quen” của hai đứa.
Tôi quen chào hỏi chị chủ quán,Dẫn Bùi Tịch ngồi đúng chỗ cũ.
Chị chủ nhìn Bùi Tịch hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì, chỉ nhướng mày nhìn tôi đầy ẩn ý.
mang món ra, chị ghé sát tai tôi thì thầm:“Được lắm nha , trai ngon hơn nhiều.”
Ăn xong, Bùi Tịch đưa tôi về ký túc xá nghỉ trưa.
Vừa xuống tới dưới lầu,Thì lại tình cờ đụng … Kỷ .
Ánh hắn dừng lại trên người đang đi cạnh tôi – Bùi Tịch.
Sắc mặt Kỷ lập tức tối sầm lại:
“Hay thật đấy Giang Niệm Niệm, bảo sao đột nhiên đòi chia , thì ra là đã sớm kiếm được người thay thế rồi hả?”
“Uổng công tôi còn mua quà cho cô, xem ra cô chê tôi từ lâu rồi nhỉ?”
Giọng hắn đầy mỉa mai.
Nếu là đây, chắn tôi sẽ vội vàng giải , sợ hắn hiểu lầm mình.
Nhưng bây .
Không còn lớp “bộ lọc mối tình đầu”, tôi chỉ cảm thấy kiểu nói châm chọc của Kỷ thật khó chịu, khiến người ta không thể ưa nổi.
Tôi cau mày vì bực, vừa định bật lại mấy câu thì Bùi Tịch đã bước lên, chắn mặt tôi.
“ học , kể với Niệm Niệm còn là gì của nhau hay không, cô ấy vẫn là một cá thể độc lập. không có quyền can thiệp các mối quan hệ của cô ấy.”
“Việc cô ấy muốn kết giao với ai, chỉ chứng tỏ tiêu chuẩn chọn của cô ấy hiện tại tỉnh táo hơn rất nhiều.”
“ giận dữ mà thể hiện, thực chất chỉ là một phản ứng tự vệ vì lực của bản thân. Theo tôi, có dấu hiệu của rối loạn nhân cách ái kỷ, đi khám lý sớm tốt.”
Bùi Tịch vừa dứt lời, mặt Kỷ đen như đáy nồi.
Dưới ký túc xá, sinh viên bắt đầu tụ lại xem náo nhiệt.
Hắn hừ lạnh một tiếng đầy chế giễu.
Ánh đảo qua đảo lại giữa tôi và Bùi Tịch vài lần, rồi quay người bỏ đi.
Sau khi hắn rời khỏi, Bùi Tịch quay sang nhìn tôi, hơi áy náy, như muốn nói lại thôi.
“Xin lỗi Niệm Niệm, lẽ ra anh không tự ý can thiệp riêng của .
Nhưng… anh không chịu nổi khi nghe hắn nói những lời bôi nhọ như thế.”
Tôi phẩy , tỏ không để , rồi kể sơ lại lý do chia với Kỷ .
“Nói thật thì…”
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn Bùi Tịch.
“Không hổ là học bá ngành khoa học tự nhiên, cách phản bác cũng logic đỉnh cao luôn.”
Khóe môi Bùi Tịch hơi cong lên, ánh lấp lánh một tia hoài niệm:
“ … là học từ ai đó đấy.”
7
Buổi chiều và tối tôi đều có tiết học kín lịch.
Tới học xong môn cuối cùng, tôi với Kiều mặt mày tái mét như xác sống bị hút cạn năng lượng.
Về tới ký túc xá, tôi chỉ muốn leo lên giường nằm chết giả một .
cởi áo khoác, một tờ giấy rơi ra.
Tôi cúi xuống nhặt lên – thì ra là mảnh giấy Bùi Tịch đưa tôi sáng nay!
Vì học suốt tôi quên béng mất add WeChat của anh ấy!
Không Bùi Tịch có giận không nhỉ?
Tôi hơi chột dạ.
Lập tức lôi điện thoại ra, nhập số liên lạc trên giấy để kết .
Bên kia chấp nhận kết chỉ trong vài giây.
Tôi thử nhắn tin một cách thăm dò:
【Xin lỗi anh nhé, chiều nay học nhiều quá không dùng điện thoại được. mèo khóc.jpg】
Bùi Tịch trả lời rất nhanh:
【Không sao đâu! Anh còn lo là sáng nay mình quá đường đột. chó con được xoa đầu.jpg】
Một lát sau, anh ấy gửi thêm hai tấm vé concert.
【Anh có người đột xuất không đi được. Niệm Niệm ca sĩ đó đúng không? Muốn đi cùng anh không?】
Tôi phóng to hình lên xem – chính là vé concert của ca sĩ tôi nhất!
Đợt pre-sale bán cháy vé siêu nhanh, tôi canh mà vẫn không mua được.
Không ngờ vẫn có cơ hội được đi xem!
Vui quá trời vui, tôi lập tức chuyển cho Bùi Tịch một bao lì xì có giá trị gấp đôi tiền vé.
【Cảm ơn anh nhiều! Vé khó mua lắm, anh nhất định nhận nhé!】
Mải chìm trong phấn khích, tôi không để ý rằng…
Tôi còn chưa từng nói với anh ấy về ,Làm sao anh được đây là ca sĩ tôi nhất chứ?
8
Từ hôm đó, Bùi Tịch bắt đầu xuất hiện mặt tôi với tần suất ngày dày đặc.
Bữa sáng đúng không thiếu một ngày.
Những mẩu chia sẻ đời thường nhỏ nhặt nhưng đầy ấm áp.
Tài liệu chuyên ngành luật được anh ấy sưu tầm, phân loại, sắp xếp cẩn thận.
Và điều quan trọng nhất –
Ảnh selfie trên trang cá nhân vô tình lộ ra đường cơ bụng siêu đỉnh.
Săn , mượt mà, nhìn mà chỉ muốn… xin địa chỉ phòng gym.
Tất cả những “chiêu trò ngầm” ấy đều lồ lộ đến mức khiến người ta nhìn phát hiểu ngay.
Nhưng tôi vừa trải qua một cuộc tình tan vỡ.
Dù rất hợp với Bùi Tịch, tôi vẫn chưa sẵn sàng bước một mối quan hệ mới.
Hôm diễn ra concert,Tôi chọn chiếc váy mình yêu nhất.
thay đồ, Kiều chống cằm trêu tôi:
“Không hổ là hoa khôi của khoa Luật tụi mình nha. Vóc dáng, nhan sắc mà lên sàn thì…
Không khéo câu luôn học trưởng Bùi về làm cá trong hồ đó chớ~”
Tới cổng trường, Bùi Tịch đã đứng chờ sẵn.
Anh mặc áo khoác dạ màu xám tro, bên trong là áo len cổ lọ,Cao ráo, vai rộng, đứng tựa cửa , dáng trầm lặng.
Góc nghiêng gương mặt sắc nét như tạc. Khi không cười thì có hơi xa cách.
Nhưng ngay khi thấy tôi, khoé môi anh khẽ cong lên.
Cười nhẹ thôi, mà tim tôi cũng nhộn nhạo.
Tôi thầm nghĩ…
Nếu Bùi Tịch có đuôi, đang vẫy loạn lên mất.
Bên trong , điều hòa bật khá mạnh.
Khi bắt đầu lăn bánh, tôi thuận kéo khóa áo khoác xuống.
Lộ ra phần xương quai xanh nhỏ nhắn và làn da trắng ngần ngực.
Bùi Tịch ngờ đạp thắng mạnh, giật lên một .
Anh lúng túng lắp bắp:
“Nhiệt độ… có hơi nóng quá không…”
Nhìn vành tai anh đỏ rực, tôi có cảm giác như con ác quỷ trong tim mình vừa tỉnh dậy.
Người gì mà dễ đỏ mặt thế ?
Không rung động thật , có toàn thân cũng sẽ đỏ bừng lên không nhỉ?
Có lẽ vì sợ phân , suốt dọc đường anh lái rất chậm, nhìn thẳng không hề lệch đi.
Đến bãi đỗ , tôi kéo khóa áo lại ngay ngắn.
Chứ nếu không, anh mà tiếp tục lơ đễnh thì sướt hết cả tường rồi.