Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

GIỚI THIỆU:

sắp thành thân, môn ban xá, ta cũng được thả khỏi cấm địa.

Chúng nhân như lâm địch.

Sư huynh sợ ta làm hại tiểu sư , đích thân thi triển mười ba đạo Phù Chú Trói Hồn lên người ta.

Sư đệ thì kiếm canh cửa phòng, sắc mặt khó coi, lạnh giọng bảo:

— “Ngươi dám động đến nàng một ly, ta ắt hoàn trả gấp bội.”

Ngay cả kiếm linh đã kết khế ước chủ–tớ với ta cũng bất chấp nguy cơ hồn phi phách tán, ép ta giải ước để hắn đi đoạt thân hôn .

Ta đều gật đầu đồng ý, hết sức dễ nói chuyện.

Dẫu trong bụng ta còn lén dưỡng một quả trứng của hung long nào đó—

Chỉ cần xúc động mà bị phát hiện… thì coi như xong đời!

01

Vừa lại Thanh Hàn Sơn, ta liền bị một luồng hàn khí thuần túy đầu thu ập vào mặt khiến toàn thân rùng mình lạnh buốt.

Bị giam nơi cấm địa nóng như lửa suốt bao năm, nay về nhân gian, quả thực khó mà thích ứng.

Ta kéo chặt lớp áo mỏng trên người, khẽ hít mũi một cái.

Sư huynh Dương nghiêng mắt liếc ta, thản nhiên dặn dò:

— “Về được không dễ, chớ lại phát cái chó của ngươi.”

Nói đến đây, hắn thoáng ngừng một chút, tiếp lời:

— “Cô họ là người mà sư yêu quý nhất. hôn sắp cử hành, bằng hữu các môn khắp cửu châu thiên hạ đều sẽ đến mừng. Ngươi tuy bị giam mấy năm đã nếm đủ giáo huấn, nhưng cũng khó bảo đảm không tái phát bản cũ.”

Vừa nói, hắn vừa lấy phù chú.

Ta nhìn mười ba đạo phù Trói Linh dán đầy một mặt, không khỏi buồn cười.

định mở miệng bảo rằng cần chi phải dùng đao mổ trâu để g.i.ế.c gà, nay linh hồn ta suy yếu, e rằng nếu cùng vị kia – kẻ yếu như cành liễu gió – đánh nhau, có khi nàng còn phải quỳ xuống cầu xin ta đừng c.h.ế.t ấy chứ.

Nhưng ta bỗng nghĩ đến điều gì đó, khẽ đưa chạm nhẹ lên bụng, ngập ngừng hỏi:

— “Mấy tấm phù này… có trói được mọi loại linh ?”

Dương vốn ngỡ ta sẽ trận lôi đình, không ngờ ta lại bình như , nhất thời sửng sốt.

— “…Tự nhiên là .”

mắt ta sáng lên, như chọn món ăn trong tiệc lớn, vui vẻ bảo:

— “ thì… cả đều dán lên đi.”

02

Cuối cùng Dương chọn không dán cái nào cả.

việc khác thường, ắt có yêu tà.

Hắn cho rằng ta bình như , nhất định là tu vi đã tiến bộ, đến cả Phù Trói Linh cũng có vùng thoát.

Ta rất thất vọng.

Chi bằng cứ rời đi thì hơn. Ta thầm nghĩ .

hỷ của Mai Phong Chi cũng chẳng thiếu ta góp mặt nâng chén. Không thấy ta, có khi hắn còn thở phào nhẹ nhõm.

Huống hồ là…

Ta khẽ cúi đầu, nhìn về phía bụng mình.

Mang trong mình một rắc rối lớn này, nếu kẻ trong cấm địa kia tỉnh lại mà phát hiện ta đã bỏ trốn, không biết sẽ phát cuồng đến mức nào nữa.

Nghĩ , ta đưa mắt đảo quanh căn phòng xưa từng ở, cân nhắc xem có gì đáng mang .

Chẳng ngờ lại có kẻ không mời mà tới.

Ngoài cửa.

Một nam nhân kiếm đứng đó, đuôi mắt xếch lên, đầu mũi còn có một nốt ruồi, nhìn âm trầm chăm chăm khóa chặt lấy ta.

Mấy năm không gặp, thoạt nhìn ta còn chưa nhận hắn.

Mãi đến khi hắn cất giọng:

— “Đậu Thiền Ân, ngươi còn dám quay về ?”

Ngữ điệu kia, đúng là cái kiểu trắng trợn vong ân bội nghĩa mà ta chẳng lạ gì.

Tứ sư đệ – Hàn Uẩn.

Hắn hằn học mỉa mai:

— “Trộm linh khí, hại c.h.ế.t nữ tử phàm trần. Nếu là ta, hẳn đã chui đầu rút cổ trong cấm địa mà hổ thẹn sống hết đời .”

Ta liếc hắn một cái, trong lòng thật chẳng hiểu .

Một đứa nhỏ năm xưa trắng trẻo mềm mại, suốt ngày sụt sịt gọi ta “sư tỷ”, sau khi quen được nữ tử phàm tục kia thì y như sư hắn – cùng chung một bệnh, mù mắt lẫn mù tim.

Ta vừa lần kiếm trên giá sách cổ, vừa chậm rãi đáp:

— “Tiếc là ta không phải ngươi. Không thích làm rùa rút đầu.”

được một túi thu vật, ta định nhét ít bảo khí vào thì liếc mắt thấy Hàn Uẩn vẫn chưa rời đi.

Hắn đứng đó như cột trụ, cố chấp kiếm canh cửa, mắt cứng ngắc không rời khỏi ta.

— “Ta phải trông chừng ngươi.”

E rằng hắn sợ ta đi Vu gây chuyện đây mà.

Ta mất kiên nhẫn, bước tới định đẩy hắn . Hắn bất động như núi. Ta giơ lên, hắn ngẩng mặt, cằm căng chặt, trông bộ dáng cứ như dẫu ta có tát hắn nghìn lần thì hắn cũng quyết không nhúc nhích.

Nhưng cái tát kia, ta rốt cuộc không đánh xuống.

Ta bỗng khựng lại, nghĩ thầm: Hà phải giận? Chẳng may kinh động thai khí, để cái tên hung thần trong cấm địa kia cảm ứng được thì không xong.

Huống hồ, Hàn Uẩn giờ đã chẳng còn là tiểu sư đệ thân thiết thuở nhỏ mà ta cần hao tâm giáo huấn nữa .

Ta dằn lòng bình lại, không buồn liếc hắn lấy một cái, xoay người đóng sập cửa lại.

Bóng dáng cao gầy của nam nhân kia hắt lên giấy cửa sổ màu xanh bạc, cứ đứng im, lạnh lẽo mà cứng ngắc.

03

Ngày thành thân cận kề, trong lòng ta dâng lên đôi phần bất an.

toán kỹ lại… ngày con rồng trong cấm địa kia tỉnh giấc, lại trùng đúng với ngày đó.

Nếu không mau chóng nghĩ cách rời đi, hắn sẽ lần khí tức mà bắt ta về.

Khổ nỗi toàn bộ môn đều coi ta như kẻ địch lớn, từng bước một dõi sát , huống hồ ngoài sân còn có một “hộ hoa sứ giả” mang tên Hàn Uẩn ngày đêm canh cửa.

GIỚI THIỆU:

sắp thành thân, môn ban xá, ta cũng được thả khỏi cấm địa.

Chúng nhân như lâm địch.

Sư huynh sợ ta làm hại tiểu sư , đích thân thi triển mười ba đạo Phù Chú Trói Hồn lên người ta.

Sư đệ thì kiếm canh cửa phòng, sắc mặt khó coi, lạnh giọng bảo:
— “Ngươi dám động đến nàng một ly, ta ắt hoàn trả gấp bội.”

Ngay cả kiếm linh đã kết khế ước chủ–tớ với ta cũng bất chấp nguy cơ hồn phi phách tán, ép ta giải ước để hắn đi đoạt thân hôn .

Ta đều gật đầu đồng ý, hết sức dễ nói chuyện.

Dẫu trong bụng ta còn lén dưỡng một quả trứng của hung long nào đó—
Chỉ cần xúc động mà bị phát hiện… thì coi như xong đời!

01

Vừa lại Thanh Hàn Sơn, ta liền bị một luồng hàn khí thuần túy đầu thu ập vào mặt khiến toàn thân rùng mình lạnh buốt.

Bị giam nơi cấm địa nóng như lửa suốt bao năm, nay về nhân gian, quả thực khó mà thích ứng.

Ta kéo chặt lớp áo mỏng trên người, khẽ hít mũi một cái.

Sư huynh Dương nghiêng mắt liếc ta, thản nhiên dặn dò:

— “Về được không dễ, chớ lại phát cái chó của ngươi.”

Nói đến đây, hắn thoáng ngừng một chút, tiếp lời:

— “Cô họ là người mà sư yêu quý nhất. hôn sắp cử hành, bằng hữu các môn khắp cửu châu thiên hạ đều sẽ đến mừng. Ngươi tuy bị giam mấy năm đã nếm đủ giáo huấn, nhưng cũng khó bảo đảm không tái phát bản cũ.”

Vừa nói, hắn vừa lấy phù chú.

Ta nhìn mười ba đạo phù Trói Linh dán đầy một mặt, không khỏi buồn cười.

định mở miệng bảo rằng cần chi phải dùng đao mổ trâu để g.i.ế.c gà, nay linh hồn ta suy yếu, e rằng nếu cùng vị kia – kẻ yếu như cành liễu gió – đánh nhau, có khi nàng còn phải quỳ xuống cầu xin ta đừng c.h.ế.t ấy chứ.

Nhưng ta bỗng nghĩ đến điều gì đó, khẽ đưa chạm nhẹ lên bụng, ngập ngừng hỏi:

— “Mấy tấm phù này… có trói được mọi loại linh ?”

Dương vốn ngỡ ta sẽ trận lôi đình, không ngờ ta lại bình như , nhất thời sửng sốt.

— “…Tự nhiên là .”

mắt ta sáng lên, như chọn món ăn trong tiệc lớn, vui vẻ bảo:

— “ thì… cả đều dán lên đi.”

02

Cuối cùng Dương chọn không dán cái nào cả.

việc khác thường, ắt có yêu tà.

Hắn cho rằng ta bình như , nhất định là tu vi đã tiến bộ, đến cả Phù Trói Linh cũng có vùng thoát.

Ta rất thất vọng.

Chi bằng cứ rời đi thì hơn. Ta thầm nghĩ .

hỷ của Mai Phong Chi cũng chẳng thiếu ta góp mặt nâng chén. Không thấy ta, có khi hắn còn thở phào nhẹ nhõm.

Huống hồ là…

Ta khẽ cúi đầu, nhìn về phía bụng mình.

Mang trong mình một rắc rối lớn này, nếu kẻ trong cấm địa kia tỉnh lại mà phát hiện ta đã bỏ trốn, không biết sẽ phát cuồng đến mức nào nữa.

Nghĩ , ta đưa mắt đảo quanh căn phòng xưa từng ở, cân nhắc xem có gì đáng mang .

Chẳng ngờ lại có kẻ không mời mà tới.

Ngoài cửa.

Một nam nhân kiếm đứng đó, đuôi mắt xếch lên, đầu mũi còn có một nốt ruồi, nhìn âm trầm chăm chăm khóa chặt lấy ta.

Mấy năm không gặp, thoạt nhìn ta còn chưa nhận hắn.

Mãi đến khi hắn cất giọng:

— “Đậu Thiền Ân, ngươi còn dám quay về ?”

Ngữ điệu kia, đúng là cái kiểu trắng trợn vong ân bội nghĩa mà ta chẳng lạ gì.

Tứ sư đệ – Hàn Uẩn.

Hắn hằn học mỉa mai:

— “Trộm linh khí, hại c.h.ế.t nữ tử phàm trần. Nếu là ta, hẳn đã chui đầu rút cổ trong cấm địa mà hổ thẹn sống hết đời .”

Ta liếc hắn một cái, trong lòng thật chẳng hiểu .

Một đứa nhỏ năm xưa trắng trẻo mềm mại, suốt ngày sụt sịt gọi ta “sư tỷ”, sau khi quen được nữ tử phàm tục kia thì y như sư hắn – cùng chung một bệnh, mù mắt lẫn mù tim.

Ta vừa lần kiếm trên giá sách cổ, vừa chậm rãi đáp:

— “Tiếc là ta không phải ngươi. Không thích làm rùa rút đầu.”

được một túi thu vật, ta định nhét ít bảo khí vào thì liếc mắt thấy Hàn Uẩn vẫn chưa rời đi.

Hắn đứng đó như cột trụ, cố chấp kiếm canh cửa, mắt cứng ngắc không rời khỏi ta.

— “Ta phải trông chừng ngươi.”

E rằng hắn sợ ta đi Vu gây chuyện đây mà.

Ta mất kiên nhẫn, bước tới định đẩy hắn . Hắn bất động như núi. Ta giơ lên, hắn ngẩng mặt, cằm căng chặt, trông bộ dáng cứ như dẫu ta có tát hắn nghìn lần thì hắn cũng quyết không nhúc nhích.

Nhưng cái tát kia, ta rốt cuộc không đánh xuống.

Ta bỗng khựng lại, nghĩ thầm: Hà phải giận? Chẳng may kinh động thai khí, để cái tên hung thần trong cấm địa kia cảm ứng được thì không xong.

Huống hồ, Hàn Uẩn giờ đã chẳng còn là tiểu sư đệ thân thiết thuở nhỏ mà ta cần hao tâm giáo huấn nữa .

Ta dằn lòng bình lại, không buồn liếc hắn lấy một cái, xoay người đóng sập cửa lại.

Bóng dáng cao gầy của nam nhân kia hắt lên giấy cửa sổ màu xanh bạc, cứ đứng im, lạnh lẽo mà cứng ngắc.

03

Ngày thành thân cận kề, trong lòng ta dâng lên đôi phần bất an.

toán kỹ lại… ngày con rồng trong cấm địa kia tỉnh giấc, lại trùng đúng với ngày đó.

Nếu không mau chóng nghĩ cách rời đi, hắn sẽ lần khí tức mà bắt ta về.

Khổ nỗi toàn bộ môn đều coi ta như kẻ địch lớn, từng bước một dõi sát , huống hồ ngoài sân còn có một “hộ hoa sứ giả” mang tên Hàn Uẩn ngày đêm canh cửa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương