Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6.

Ngày tựu trường nhanh chóng đến.

Từng đám yêu quái vác hành lý đến động Tà Nguyệt.

Tôi được xếp lớp của thầy Hạc Đỉnh Đỏ.

Thầy cố ý nhìn tôi: “Nếu có yêu quái nào bắt nạt con đây, nhớ đến tìm thầy.”

Tôi rất chán nản.

Thầy Hạc nhìn một cái đã biết tôi là kẻ dễ bắt nạt.

Chọc tôi, chẳng nào chọc bông gòn.

Động 005.

Thầy Hạc đứng trên cao: “Hôm là ngày đầu, không giảng phức tạp. Thầy sẽ nói về tình hình hiện tại.”

Thầy viết vách đá.

“Trong sáu giới hiện , các con ai mạnh nhất?”

Lũ yêu quái xôn xao.

“Dĩ nhiên là yêu giới chúng ta.”

“Chắc là thần giới.”

“Ma giới.”

“Minh giới.”

“Tiên giới.”

Thầy Hạc hỏi: “Sao không ai nói nhân giới?”

Tôi giơ tay: “Vì nhân giới hay xâm lược.”

Thầy Hạc hỏi: “Nhân giới xâm lược là vì yếu sao? Nếu yếu, tại sao nghìn qua nhân giới vẫn tồn tại?”

Lũ yêu quái im lặng.

Thầy Hạc vẽ vài vòng tròn vách đá, “Trong sáu giới, nhân giới giữa. Dù là thần ma yêu quỷ, mở rộng lãnh thổ đều phải qua nhân giới.

“Nhân giới giữ được, chính là bằng chứng sự mạnh mẽ của họ.”

Tôi hỏi: “Mạnh mẽ sao vẫn xâm lược ạ?”

Thầy Hạc nói: “Điều này liên quan đến vấn đề tài nguyên có thể khai thác. Mọi người tài nguyên yêu giới có phong phú không?”

Nai con nói: “Rất phong phú ạ.”

Thầy Hạc đầu: “Nhưng so với nhân giới thì rất ít. Vị trí của nhân giới khiến nó trở thành trung tâm thương mại, không khỏi cửa đã có thể kiếm lời từ việc trao đổi tài nguyên giữa sáu giới.

“Nhưng tình hình này sắp thay đổi. Bọn tiên thần xảo quyệt đang tiến hành xâm lược văn hóa nhân giới, hiện nhân giới xây dựng rất đền miếu của họ. Vài nữa, họ có thể chiếm được nhân giới mà không đổ máu.”

Báo con hỏi: “Thưa thầy, điều này liên quan gì đến chúng con?”

Thầy Hạc nhìn chúng tôi: “Các con là trụ cột của yêu giới trăm sau, phải mở rộng tầm nhìn, tập vì sự phát triển của yêu giới.”

lúc này, tôi giơ tay: “Thưa thầy, con đói rồi.”

7.

Từ hôm đó, ngoài biệt danh “Mách cha”, tôi – Hổ Thổ Thổ còn có thêm biệt danh “Đói chưa”.

động Tà Nguyệt được một tháng, thầy Hạc nhìn tôi: “Ngày mai con không đến .”

Tôi dò hỏi, cả lớp mình tôi không được đến.

Sao thầy Hạc có thể vậy?

Thật không công bằng.

Thế nên hôm sau, tôi trà trộn đám yêu quái đến lớp.

“Hôm , chúng ta sẽ về 19 cách ăn thịt người.”

Mới nghe được một chút, tôi đã đói. Tôi đứng dậy: “Thưa thầy, con ăn!”

Thầy trừng mắt: “Con bé tham ăn này, không phải đã bảo hôm đừng đến sao? Con không được nghe bài này.”

Thầy đẩy tôi ngoài, vô tình đóng sầm cửa.

Tôi tìm cha Hổ: “Cha ơi, thầy Hạc không con .”

Cha Hổ tiện tay đánh ngã một con thú dữ, hỏi: “Con nghịch ngợm phải không?”

Tôi nói: “Con chẳng làm gì cả, thầy Hạc thiên vị, trong tất cả yêu quái , có mình con đuổi ngoài.”

Cha Hổ đá văng con thú dữ: “Sao có thể thế được! Dám bắt nạt Thổ Thổ nhà ta. , ngồi lưng cha, cha đi tính sổ với thầy.”

Cha Hổ chạy đi, gió rít bên tai, tôi cúi đầu xuống.

Chẳng mấy chốc đã đến động Tà Nguyệt.

Cha Hổ đeo dây chuyền vàng to, đá tung cửa hang: “Họ Hạc kia, yêu quái có gì, con gái ta phải có!”

8.

Thầy Hạc với vẻ chưa tỉnh ngủ, thong thả bước , liếc nhìn tôi hai cái, nói: “Sao Hổ đại nhân rảnh rỗi đến thăm thế?”

[ – .]

Cha Hổ nói: “Đừng giả vờ, phí tôi đã đóng đủ, có quyền gì đuổi con gái tôi ngoài?”

Tôi chống nạnh: “Đúng vậy. Tại sao không con ăn thịt người?”

Cha Hổ đầu: “Phải, tại sao không … hả? cái gì?”

Tôi nhìn cha Hổ: “ ăn thịt người.”

Khí thế của cha Hổ bỗng yếu đi.

Thầy Hạc Đỉnh Đỏ nhìn cha, nói nhạt nhẽo: “Con gái nhà ông nên không?”

Tôi kéo áo da cha Hổ: “Cha nói đi ạ.”

Cha Hổ quỳ xuống, nhục nhã đầu hàng: “Xin lỗi, tôi đã quá vội vàng.”

Tôi nhăn mũi, thầy Hạc: “Thầy Hạc đừng kiêu ngạo, mới có một cha Hổ quỳ thôi. Con còn có chú Sói, dì Cáo, cô Sư tử, bác Voi…”

Cha Hổ nhấc bổng tôi : “Thôi đừng nói nữa. Cha đưa con đi cá.”

Tôi hỏi: “Cha ơi, sao cha phải xin lỗi thầy ấy?”

Sau lần tôi làm phiền, cha Hổ nói: “Thổ Thổ à, con với yêu quái . Yêu quái cũng chia thành ăn thịt và ăn cỏ, con là yêu quái ăn cỏ, không thể ăn thịt.”

Tôi đứng sững, nước mắt lăn dài: “Hu hu. Thổ Thổ quả nhiên không phải con đẻ của cha, cha có thể ăn thịt, sao con không được?”

Cha hoảng hốt, vứt luôn đang có cá cắn , ôm tôi lòng: “Thổ Thổ đừng khóc, để cha kể con nghe chuyện nhé. Chuyện chín người con của Rồng đều nhau.”

Tôi tin lời cha.

Không khóc nữa, nằm trong lòng cha Hổ và ngủ thiếp đi.

9.

Bốn tuổi , không thể tìm thấy nữa.

Vừa mở mắt tôi đã tuổi.

Mùa xuân tôi tuổi, chị Ba Cáo sắp đi lấy chồng.

Khắp Thanh Khâu đều trang hoàng rực rỡ, dì Cáo chọn chị Ba rất quần áo.

Tôi nhìn chị Ba xinh đẹp, hỏi: “Chị sẽ lấy chồng đâu ạ?”

Chị nói: “Lấy chồng Ngọc Hư.”

Tôi hỏi: “Ngọc Hư đâu ạ?”

Chị đáp: “ phía bắc Thanh Khâu.”

Phía bắc Thanh Khâu có một vùng đầm lầy, tôi nhận một mẹ nuôi là rắn đó.

Tôi suy : “Còn phải đi xa hơn đầm lầy sao?”

Chị Ba Cáo đầu: “Phải đi xa hơn nữa.”

Tôi ôm chị: “Thổ Thổ không xa chị.”

Chị cười: “Chị sẽ về thăm . Thổ Thổ này, lần này chị đi lấy chồng, làm phù dâu chị nhé.”

Tôi ngập ngừng: “Thổ Thổ chưa từng đi xa vậy.”

Chị Ba Cáo đưa tôi thịt khô ngon: “Thổ Thổ không đi dạo sao?”

Tôi nhìn thịt khô lắc đầu: “Chị Ba ơi, Thổ Thổ không thể ăn thịt. Việc làm phù dâu này, phải về hỏi ý cha Hổ đã.”

10.

“Làm phù dâu ?” Cha Hổ nghe xong suy , “Con đi thì đi.”

Tôi hỏi: “Thật ạ, cha?”

Cha Hổ đầu: “ ngoài đi dạo cũng tốt, dì Cáo của con lần này có đi không?”

Tôi nói: “Hình dì Cáo phải đến Ngọc Hư trước.”

Cha Hổ suy : “Cũng phải, phải đến trước lo liệu. Chị Ba Cáo của con cưới, cha cũng phải chuẩn lễ mừng. Lúc đó con đi với đoàn xe của chị trước, cha sẽ đuổi theo sau.”

Tôi đầu: “Dạ.”

Hai ngày sau, đoàn xe xuất phát từ Thanh Khâu, chở theo rất của hồi môn.

Đánh chiêng gõ trống, suốt dọc đường không ngừng.

Thanh Khâu gả con gái, vẫn luôn vậy.

Quy mô lớn, lễ vật đầy đủ.

Dọc đường bất kể yêu quái nào cũng nhận được một món quà , chia sẻ niềm vui.

Đi qua đầm lầy, tôi nhảy xuống xe thăm mẹ nuôi.

Chị Ba Cáo hỏi: “Thổ Thổ, có dừng đợi không?”

Tôi vẫy tay: “Chị cứ đi trước, để mẹ nuôi đưa đi.”

Tiếng chiêng trống của đoàn xe càng lúc càng xa. Tôi đi sâu trong đầm lầy.

“Mẹ nuôi ơi! Thổ Thổ đến thăm mẹ đây.”

Một cảm giác lạnh lẽo thoáng qua vai, đầu rắn thò từ bên cạnh: “ có một mình con thôi sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương