Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi tê liệt mở ứng dụng đặt phòng.
Phòng gia đình, một đêm: 2.500 tệ.
Bằng tiền tôi làm tháng cũng chưa chắc kiếm .
Bằng kỳ sinh hoạt phí tôi.
Tôi bỗng không muốn nhịn nữa.
Tôi giơ tay gọi taxi:
“Cho tôi đến Universal Studios Hotel.”
bóng tối, con số đỏ rực đồng hồ tính tiền nhảy nhịp, nhịp —— như tim tôi đang co thắt.
Tôi phải đến hỏi rõ:
sao không tôi? sao như ? sao không cho tôi tiền sống?
lồng n.g.ự.c nghẹn một hơi thở, không lên , cũng chẳng xuống .
Sảnh khách sạn lộng lẫy như cung .
Tôi mặc bộ đồ cũ kỹ, hoàn toàn lạc lõng giữa những người tươi cười ra nơi này.
Nhưng nhân viên rất dễ thương.
Cô lễ tân hỏi tôi đến tìm người thân, sau đó giúp tôi mang balo ra ghế sofa, còn rót cho tôi một cốc nước ấm và hai bánh quy.
Tôi ngồi thừ sofa, phút trôi qua nặng nề.
Rồi tôi nghe thấy một giọng quen vang lên sau tấm bình phong.
“Em thật sự không cho Tiểu Thư tiền tiêu hả? Chị vừa gọi cho anh , nói mẹ lúc mất có để lại căn cũ cho mình, là để Tiểu Thư có tiền đại .”
Là giọng bố tôi.
“Tôi nói rồi, con bé bị mụ già đó nuôi hỏng rồi.” Mẹ nói, “Lúc mới về Tô Châu sống cùng, mặt mày nó lúc nào cũng xị ra. Tôi nhìn mặt nó thấy xui. Bà mẹ anh còn đặt tên nó là Thư, là ‘thoải mái’, hứ—”
Bà ta nhếch mép cười khẩy, kéo dài giọng đầy khinh miệt.
“Tôi chẳng tin đâu. Thế nên tôi đặt tên đứa sau là Doanh Doanh.”
“Một đứa là ‘thua’, một đứa là ‘thắng’. Xem đứa nào ngoi lên!”
Không khí chợt lặng vài giây.
Em tôi lạch bạch chạy .
Nó như một con chim nhỏ ríu rít, hồn nhiên kể hôm nay chơi vui thế nào, kể về buổi trình diễn ánh sáng kỳ ảo tòa lâu đài, kể về bữa ăn ngon đó gọi là “ chổi bay”, có sườn, có đùi gà.
Mẹ tôi mỉm cười, dịu dàng đáp lại.
Cách một tấm bình phong, tôi vẫn thấy bà ấy xoa đầu em đầy thương.
Bố tôi tay xách nách mang, ôm đống đồ lưu niệm họ mua hôm nay.
Tôi không kìm mà bắt đầu tính nhẩm:
Chiếc bờm gấu kia, chắc vài chục tệ?
Cây đũa phép mà em tôi nói có thể tương tác với các trò chơi công viên, ít nhất cũng hơn một trăm?
Hôm nay họ đã tiêu bao nhiêu tiền?
Bằng vài tuần sinh hoạt phí tôi?
Sảnh khách sạn điều hòa mát lạnh.
Mồ hôi người tôi bị gió thổi bay, khiến da tôi nổi đầy gai ốc, lạnh buốt dọc sống lưng lên tận cổ.
Tôi nghĩ: Phải chăng nếu không có tôi, họ sẽ sống vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn?
Đang nghĩ , ba người họ bước ra khỏi bình phong.
“Chị?!” Em tôi kêu lên, “Sao chị lại ?!”
“Chị làm em sợ c.h.ế.t , không trường mà chạy tới làm ?!”
Mẹ tôi giật mình lùi lại nửa bước, rồi lập tức tiến lên, vừa nghi ngờ vừa giận dữ nhìn tôi:
“Đừng nói là mày nghe nói đưa em mày chơi nên cũng mò đến tranh thủ đấy nhé?”
“ là phần dành cho em mày! Có liên quan đến mày?!”
Tôi nhìn thẳng mắt bà:
“Tôi đã nói rồi, ký túc xá sửa chữa, tôi không có chỗ .”
“ tự tìm mà .” – mẹ tôi thản nhiên nói.
“ sao mẹ cho nó?” – tôi hỏi.
“ ?” – ánh mắt bà nhìn tôi hoàn toàn không có chút dịu dàng nào.
“Tôi hỏi, sao mẹ lại cho nó?”
“Nó bị thầy cô mắng, kết quả kém, sao mẹ còn ? Bảng điểm tôi mẹ nhận rồi không? Tôi GPA rất cao, môn nào cũng 90 điểm. sao mẹ không tôi mà lại là nó? Mẹ không?!”
Tôi càng nói, giọng càng lớn.
Nhìn chiếc thoại mới nhất tay em, tôi cuối cùng cũng không nhịn mà buông lời cay nghiệt:
“Tôi tốt nghiệp mẹ bảo nghèo, bắt tôi dùng thoại cũ bố. Sao đến lượt nó lại có thể mua máy mới nhất?!”
Cổ họng tôi nghẹn đắng, mắt nóng rực, nhưng tôi nghiến chặt răng sau, cố nén tất lại.
Nói .
Nói mẹ không tôi.
Cho tôi hết hy vọng.
Chát!
Giữa sảnh khách sạn đông người qua lại, bà ấy tát tôi một như trời giáng.
“Mày nói hươu nói vượn đấy?! là em mày! Nó nhỏ hơn mày sáu tuổi! Mày so với nó làm ?!”
“! Mày nói không? chính là đấy! Lòng người vốn là !”
“ không thích mày đấy! Mày có giỏi cỡ nào cũng vô ích! Mày và bà già c.h.ế.t tiệt kia là một khuôn đúc ra! Nhìn mày như nhìn thấy bà ta!”
Bà ấy trừng mắt nhìn tôi, chữ câu như đục tim tôi.
Hơi thở nghẹn n.g.ự.c tôi, rốt cuộc phụt ra một hơi.
Màn kịch này kết thúc bằng việc em tôi sợ đến mức òa lên khóc.
Phòng gia đình tầng khách sạn, rõ ràng có hai chiếc giường, chen chút một chút vẫn đủ chỗ ngủ.
Nhưng mẹ tôi nhất quyết không cho tôi lên.
Bà dùng hết mọi từ ngữ để sỉ nhục tôi.
Bà bảo: “Mày không phải giỏi à? Không phải hay cãi lại bố mẹ à? tự tìm chỗ . Mày đến thế nào tự quay về như thế.”
“Tôi không có tiền.” – tôi nói, giơ thoại ra.
“Tôi vừa nghe rồi, bà nội để lại căn cũ là để tôi đại . Mấy người không tôi nhưng bà nội tôi. đưa tôi căn đó. Nếu không đưa tiền.”
Tôi giơ thoại, chỉ nhóm chat gia đình, uy hiếp.
“Nếu không, tôi sẽ nói với dì , nói cho mọi người biết mấy người lấy bà nội mà không nuôi tôi ra hồn…”