Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Cậu ấy không chịu viện, tôi đành lấy khăn ướt đắp trán, lau chân bằng cồn.
Hạ sốt, đút thuốc, chăm suốt mấy tiếng, cậu ấy đỡ hơn một chút.
Tôi định liên lạc nhà cậu ấy, không mở điện thoại.
Chu Tận không yên, ôm chặt lấy tôi không buông, tôi đành nằm xuống bên cạnh, để cậu ấy thoải mái hơn.
Khoảng cách giữa hai quá gần.
Môi cậu ấy chạm nhẹ vào cổ tôi, khiến tôi không khỏi tránh né.
chân cậu ấy lại quấn lấy tôi.
Khi hơi tỉnh, cậu ấy mở nhìn tôi, ánh mơ màng.
Giọng khàn khàn: “Hồi nhỏ em hay nói… lớn lên sẽ cưới chị…”
Đầu tôi ong lên.
Tôi nhớ rồi.
nhỏ không có điều kiện, buổi tối chúng tôi ôm nhau cho ấm.
Sáng , Chu Tận phát hiện quần dơ, đỏ mặt tía tai, từ không chịu cùng tôi .
không ai dạy, tôi chẳng hiểu gì, tưởng là cậu ấy ngại.
Cho đến một hôm, cậu ấy lén hôn tôi.
Thực tôi đâu có , tôi biết hết.
Tối hôm tôi ở lại nhà cậu ấy tới tận khuya, chợt nhớ : Tào Ấu còn một ở nhà.
Tào Ấu biến mất rồi.
Nhìn căn nhà trống trơn, chân tôi lạnh toát.
Một đứa ngốc nó, không biết đường, lại sợ bóng tối, thì có thể đâu?
Khu này không có camera giám sát, siêu thị gần bóng nó rẽ vào một hướng.
Tôi lập tức báo cảnh sát.
Cùng họ tỏa tìm.
Giữa chừng, Chu Tận tỉnh lại, điện cho tôi.
Giọng yếu ớt: “Chị đâu rồi… em khó chịu lắm…”
Tôi không thể cùng lo cho hai, đành nói: “Tào Ấu mất tích rồi… hay cậu chị cậu đến đón cậu nhé?”
Chu Tận im lặng.
Tôi tưởng cậu ấy cúp máy, lại nghe giọng khàn khàn tuyệt vọng: “Tào Nhiên… chị lại không cần em đúng không?”
“Hễ em bệnh là chị bỏ … em là gánh nặng của chị, còn Tào Ấu thì sao?”
Điện thoại tắt phụp, lòng tôi bị ai đâm một nhát.
Tìm Tào Ấu là qua nửa đêm.
Nó thiếp khóc nhiều, nằm trên ghế đá công viên.
Tôi tức đến mức đấm nó một cái: “Chị bảo em không chạy lung tung cơ mà!”
Tào Ấu òa khóc: “Em xin lỗi chị… em tìm không chị, sợ lắm…”
Tôi bình tĩnh lại, rồi hối hận mất kiểm soát: “Xin lỗi… chị không nên quát em. nhà thôi.”
Vừa nói xong, tôi bỗng sực nhớ điều gì.
điện cho Chu Tận, máy tắt nguồn.
đến nhà, cửa nhà cậu ấy khóa chặt.
Tôi đứng trước cửa một lâu.
Tôi nghĩ, chắc chị cậu ấy đến đón rồi.
Cậu ấy quay nhà họ Chu, trở lại làm thiếu gia rồi.
Từ nay sau, sẽ không cần chịu đựng bệnh tật một .
Kể từ hôm , căn hộ 203 không bao mở cửa .
Chu Tận không bao quay lại.
11
“Chị ơi, đau quá… em đau lắm…”
“Ấu Ấu? Ấu Ấu em sao vậy?”
Tôi hoảng loạn đến mức bỏ quầy hàng, vội vã taxi đưa thằng bé đến bệnh viện.
Ung thư dạ dày.
Cần nhập viện phẫu thuật ngay lập tức.
Cầm tờ giấy chẩn đoán, trời sụp xuống đầu tôi.
Trước tối sầm, suýt ngã quỵ, dựa vào tường đứng vững .
Không viêm dạ dày sao? Sao lại là ung thư? Có chữa không? Có chết không?
tôi run lẩy bẩy.
Bác sĩ nói có thể do ăn thực phẩm ôi thiu trong thời gian dài.
Chu Tận còn sống với tôi, ba ngày lại ốm một trận.
Tào Ấu vậy, hồi theo tôi, toàn ăn đồ hết hạn hoặc gần hết hạn.
Tôi dường … chẳng chăm sóc tốt cho ai .
12
Tôi vét sạch số tiền có trong không đủ nổi chi phí phẫu thuật.
Bán luôn xe đẩy bán hàng, còn thiếu một khoản lớn.
Tưởng rằng cuộc sống bắt đầu khấm khá hơn.
Ai ngờ ông trời không tha cho tôi.
Tôi không gom đủ tiền mổ, tôi không có ngần ấy tiền.
Cứ gặp khó khăn là tôi lại muốn trốn chạy, giống phát hiện là nữ phụ ác độc trong truyện, tôi bỏ không quay đầu lại.
Tào Ấu nằm trên giường bệnh, nắm tôi là “chị”, tôi lại không nỡ lòng nào.
Suy nghĩ rất lâu, tôi tìm đến trước cổng nhà họ Chu.
Bộ đồ cũ bạc màu trên tôi hoàn toàn không hợp với nơi này.
Khu vườn ngoài trời rộng nghìn mét vuông, khiến tôi choáng ngợp.
Tôi loay hoay xoa , nghĩ mở lời thế nào để xin Chu Tận giúp đỡ.
rất lâu rồi tôi không bản thân chật vật đến mức này.
từng là gia đình thân thiết, lại trở thành một mối quan hệ khó xử.
Tôi chuẩn bị bụng lời lẽ, vậy mà gặp lại là chị gái cậu ấy.
Chu Tình giữ vẻ lễ phép, ánh lại lộ rõ sự khinh thường và xa cách.
Cô ta nói: “Nếu hôm tôi không điện khuyên em ấy nhà, có lẽ không biết nó suýt chết sốt cao ở nhà.”
“Nó nói chị không cần nó , nói chị thiên vị, một thằng ngốc mà bỏ mặc nó nằm chờ chết.”
Tôi định giải thích: “Không vậy… tôi là…”
ánh sắc lạnh của Chu Tình khiến tôi không nói nên lời.
“Cô Tào, em trai tôi cô mà làm nhiều chuyện ngu ngốc. Bố tôi rất tức giận. Mong cô có thể tránh xa nó , không?”
Tất nhiên là .
ĐỌC TIẾP :