Không khí trong phòng VIP số 8 đặc quánh lại, đến mức tôi có thể cắt ra từng miếng mà ném đi. nhạc xập xình bên ngoài dường như bị nuốt hoàn toàn.
Mấy gã vệ sĩ to con của chú Giản Thừa, thường ngày vẫn vênh váo là thế, giờ lại co rúm sofa như lũ gà con bị vồ hụt.
Tôi chưa cần đẩy cửa hẳn ra, chỉ hé một khe nhỏ, đã cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, nguy hiểm đến thấu xương bên trong.
“Miểu Miểu, chú của cô lại tới nữa kìa.” Đồng nghiệp đi ngang qua người tôi nhẹ nhàng nhắc nhở.
Tôi nhíu mày khay rượu đi qua đó, vừa đến cửa tôi đã cảm có gì đó không ổn. Quá yên tĩnh.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa mở hé. Trong phòng riêng nhỏ, một nhóm người mặc vest đang tụ tập xung quanh. Chu Thừa và đám tùy tùng của chú ấy đang co rúm lại ghế sô pha như mấy con gà con nhìn bóng đang quay lưng lại về phía bọn họ với vẻ khiếp . Tôi đang định xông vào giải vây thì s.ú.n.g được lên đạn lạnh lẽo vang lên.
Người đàn ông kia chậm rãi quay người lại.
Tim tôi gần như ngừng đập trong vài giây. Một số hình nhanh chóng xẹt qua mắt tôi.
Trong khu rừng Úc, chàng niên dịu dàng mỉm cười phóng sinh, ánh mắt trong trẻo như nước suối đầu nguồn. Dưới ánh nến mờ ảo, chàng niên trầm tĩnh cúi đầu sao chép kinh Phật, từng nét bút lượn như rồng phượng múa.
Trong cơn mưa tầm tã, chàng niên mỏng manh, đôi môi tái nhợt nhưng ánh mắt lại bừng cháy dục vọng hữu, ghì lấy tôi không buông.
Tất cả hình ấy vỡ vụn, tan biến, chỉ còn lại khuôn mặt nham hiểm, lạnh lùng và xa lạ mắt tôi. Đây không còn là Lục Cẩn của tôi nữa.
Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy, thấm ướt cả lớp áo mỏng. Hơi thở mắc kẹt lại trong lồng ngực, không thể thoát ra. Đôi chân tôi muốn nhũn ra, nhưng lý trí lại gào thét phải chạy trốn.
Anh… tại sao hắn lại ở đây? Hắn tìm mình sao? Không thể nào! Mình phải trốn. Ngay lập . Lục Cẩn này không còn là Lục Cẩn của ba năm nữa.
Mười ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên báng súng, mỗi ‘cộc… cộc…’ như một hồi chuông tử thần gõ vào lồng n.g.ự.c tôi.
Không còn là Phật tử ôn hòa trong ký ức, người đàn ông quay lưng lại đó giống như một con mãnh thú vừa thoát khỏi xiềng xích, mỗi cử động đều ẩn chứa dục vọng tàn nhẫn và sự hữu ghê gớm.
Một khẩu s.ú.n.g ngòm chĩa vào cằm Chu Thừa. Giọng anh cất lên thấm đẫm sự giá, như lưỡi d.a.o sắc lẹm xẹt qua da thịt. Không mang theo kỳ cảm xúc nào, chỉ có sự lạnh lùng đến mức khiến người run rẩy.
“Người đâu?”
Chu Thừa, kẻ từng là ông chú ngang ngược của tôi, giờ đây co rúm lại, giọng ấp úng, run rẩy: “Cậu Lục… có gì nói… … không có ở đây…”
Ánh mắt Lục Cẩn lướt qua tôi, không một chút gợn sóng, như nhìn một vật vô tri. Nhưng chính nhìn thờ ơ đó lại đáng hơn kỳ nhìn giận dữ nào. Nó khiến tôi cảm mình không tồn tại, hoặc tệ hơn, như một món đồ có thể tùy ý vứt bỏ.
Tôi lập nhíu mày, khay rượu một cách vô thức như một tấm khiên che , cố gắng giấu đi sự run rẩy bên trong. Tự nhủ lòng mình: không được, không thể lộ ra.
Tôi nhẹ nhàng xoay người, định rút lui từng bước một, từng li từng tí, như thể đi mỏng. Chỉ cần thoát ra khỏi cánh cửa này, chỉ cần một bước nữa thôi…
“Đứng lại…?”
Giọng anh chợt vang lên, lơ đãng nhưng ánh mắt sắc bén đến đáng , xuyên thẳng qua tấm khay rượu, găm vào tôi. Tôi giật mình, cả người cứng đờ. Tim tôi lại đập thình thịch.
Đúng lúc đó, ông Lâm, người thường ngày vốn chỉ cười xòa và thu tiền, đột nhiên xuất hiện, ngang tầm mắt Lục Cẩn. Ông mỉm cười xã giao, nhưng tôi thoáng ánh mắt lo lắng của ông lướt qua mình, đủ để tôi hiểu đây là cơ hội cuối cùng.
“Cậu Lục, đêm nay tôi có khách quý! riêng của cậu có thể ra ngoài nói không?” Ông Lâm nói với giọng điệu cứng rắn nhưng vẫn giữ phép tắc.
Sau đó, ông quay sang tôi, gần như ra lệnh: “Cô Giản Tư, còn đứng đó làm gì? Mau đi chuẩn bị đồ uống cho khách đi!”
Tôi không dám chần chừ, lập xoay người, bước nhanh ra khỏi căn phòng ám đó, như một con thiêu thân thoát khỏi ngọn lửa, dù rằng mình chỉ tạm thời thoát được, và sớm muộn gì cũng sẽ lại bị nuốt .