Tôi cách kết hợp sức truyền thông với sức .
Tôi trở thành dẫn đầu án điện ảnh, từ khâu sản xuất đến PR.
ánh mắt ngưỡng mộ bắt đầu hướng về tôi, nhưng tôi không mù quáng tin tưởng .
Tôi được quyền của bản thân, nhưng vẫn giữ lòng nhân hậu với trung .
Tôi không muốn tiếp tục đóng vai trò “lá chắn tình ” bất kỳ .
Anh xuất hiện, vẫn nở nụ lạnh lùng, vẫn không gì tôi đã làm anh.
, tôi không vội vàng, tôi quan sát, lắng nghe, tính toán.
Tôi hoang mang ánh mắt anh tôi tự tin đến vậy.
Anh chưa từng chứng kiến tôi như thế, chưa từng tôi mẽ và độc lập.
Tôi không tìm kiếm tha thứ, cũng không cần anh công .
Nhưng tôi muốn anh hiểu, rằng tôi mới đứng sau nghiệp của anh.
Anh bắt đầu lúng túng, cố tìm lý do biện minh, nhưng không đường thoát.
Tôi nỗi hối hận len lỏi ánh mắt anh, nhưng đã quá muộn.
Tôi nhớ từng giây phút từng nuông chiều, từng hy sinh, từng im lặng che giấu.
Nhưng giờ đây, tôi đã trở thành chính , không lệ thuộc vào anh hay xúc cũ.
Tôi lời đầu tiên với tư cách nhà sản xuất, án phim indie nhỏ nhưng đầy thử thách.
Mọi ngành nhạo, rằng tôi “vẫn tiểu thư thích phô trương”.
Nhưng tôi không hề phiền lòng, tôi đã cách coi thường lời chế giễu.
Tôi bắt đầu tuyển chọn ekip, tìm thật tài năng, không phải “có tên tuổi”.
Tôi nhìn từng gương mặt, từng thái độ, trung , phản bội.
Tôi tập trung năng lượng vào công việc, không mơ mộng về tình yêu bất khả thi.
giác tự quyết định mọi thứ thật tuyệt vời, tôi bản thân chưa bao giờ mẽ thế.
Tôi tự nhủ: “Nếu kiếp trước tôi chết vì yêu, thì kiếp tôi sống vì chính .”
Tôi bắt đầu cách thương lượng hợp đồng, cách nắm quyền tay.
Tôi giống con sói đứng giữa bầy cừu, nhưng đầy uy .
Truyền thông bắt đầu chú ý đến tôi, nhưng tôi chủ động.
Tôi cách tung tin đúng lúc, khéo léo không để soi mói quá sâu.
Mỗi bài phỏng vấn tôi đều chuẩn bị kỹ, không để câu nói vô tình trở thành “vũ khí” công kích.
fan tôi không “cô gái yếu đuối”, họ bắt đầu dần tôn trọng.
nhà sản xuất khác muốn hợp tác, nhưng tôi chọn lọc, chỉ chọn xứng đáng.
Tôi vui từng bước, từng án, tạo giá trị .
Không đứng sau kéo tôi lên, tôi tự nâng bằng chính khả năng.
Tôi cách quản lý cơn tức giận, dùng trí tuệ thay vì xúc.
Tôi , quyền không phải để trả thù, mà để bảo vệ bản thân.
Tôi mỉm , đầu tiên được niềm vui không phải hy sinh.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch án lớn tiếp theo, phim điện ảnh.
Đây bước ngoặt chứng minh tôi không chỉ “ đứng sau” nữa.
Tôi nhìn lại kiếp trước, thầm : “Nếu lúc đó tôi cách , không đau khổ đến vậy.”