Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Tôi kêu lên một tiếng: “Bà ơi, ông bảo bà vào .”
Bà tôi giật mình tôi dọa, run lên, chiếc kim đang cầm trên rơi xuống đất. Bà quay lại nhìn tôi một cái, bà nhặt chiếc kim dưới đất lên, lại nhét con búp bê vải đã vào rương, còn khóa rương lại.
Bà tôi nói: “Đi thôi.”
Tôi và bà vào , thấy ông đang ngồi trên giường đất, ông cau mặt, hung dữ nhìn bà.
Bà tôi đưa thuốc đến trước mặt ông, lại rót cho ông một bát : “Ông già, uống thuốc đi.”
Bà vừa dứt lời, ông cầm bát ném vào bà, lại liên tiếp tát bà mấy cái, làm rách miệng bà. Ông tôi dường vẫn chưa hả giận, lại mắng: “Có phải bà mong tôi c.h.ế.t không? lòng bà muốn tôi chết! Tôi nói cho bà Triệu , dù tôi có chết, cũng phải bà cùng chết!”
Bà tôi vuốt lại tóc, nửa ngày không nói gì. Tôi lách đến bà, bà nói: “Bà ơi, hai bà cháu mình đông ở đi, không ở cùng ông nữa.”
Ông tôi trừng mắt nhìn tôi một cái, ông bực tức nói: “Thằng ranh con, đi rót cho ông.”
Tôi nói: “Tôi không đi.”
Ông tôi quát lớn: “Mày dám không đi! Tin tao đánh c.h.ế.t mày không?”
Thấy ông tôi muốn động , bà tôi đẩy tôi một cái, bà nói: “Đi rót cho ông đi.”
Tôi nhặt cái bát dưới đất lên, rót cho ông tôi. Ông tôi uống thuốc , lại nói với bà tôi: “Ngày mai đi khám bệnh ở trấn với tôi.”
Bà tôi không nói gì, bà cúi , không đang nghĩ gì.
Thấy bà tôi không nói gì, ông tôi lại nói: “Bà làm mặt nặng mày nhẹ cho ai xem đấy?”
Bà tôi thở dài một hơi, bà nói: “Ngủ đi, mai còn phải đi sớm.”
Bà tôi nói câu này, tắt đèn . Tôi nằm ngủ bà, không qua bao lâu, tôi nghe thấy có động tĩnh, tôi mở mắt , nhờ ánh trăng, tôi thấy ông tôi xuống giường đất, ông lục lọi ngăn lấy kim chỉ , nhắm ngay mí mắt của mình, từng mũi từng mũi lại.
Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, vừa định kêu lên, bà tôi bịt miệng lại, bà khẽ nói tai tôi: “Đừng kêu, ông cháu đang mộng du, cháu mà đánh thức ông dậy, ông sẽ tự dọa mình c.h.ế.t đấy.”
Tôi nhỏ giọng nói: “Vậy mắt của ông làm sao?”
Bà tôi nói: “Chuyện của người lớn, cháu đừng có lo lắng vớ vẩn, ngủ nhanh đi.”
Bà tôi đắp lại chăn cho tôi, nhưng tôi căn bản không ngủ được, ông tôi vẫn đang soi gương mí mắt. Một lát sau, ông tôi quay lại, hai mắt của ông đều đã lại, m.á.u chảy đầy mặt. Không có mắt, ông tôi ngay giường đất cũng không tìm thấy, ông đi đi lại lại trên mặt đất, lúc đ.â.m vào bàn, lúc đ.â.m vào rương, tiếng động rất lớn.
Tôi nói: “Bà ơi, ông không nhìn thấy gì nữa rồi.”
Bà tôi nói: “Không sao, cháu ngủ nhanh đi.”
Lúc bà tôi nói câu này, ánh mắt lộ vẻ đắc , bà dường rất vui mừng.
Ông tôi đi vòng vòng trên mặt đất, không đã đ.â.m vào bao nhiêu lần, bà tôi mới chậm rãi ngồi dậy, bà hướng về phía ông tôi một tiếng: “Đi về phía này.”
Ông tôi dường nghe hiểu, ông đi theo tiếng của bà tôi, lên giường đất.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nghe thấy tiếng kêu của ông tôi, ông kêu lớn: “A a a! Mắt của tôi!”
“Triệu !”
“Triệu !”
Ông tôi phát điên, không ngừng tên bà tôi.
Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng chạy đến bếp, bà tôi đang , tôi nói: “Bà ơi, ông tỉnh rồi, ông bà.”
Bà tôi bật cười, bà không nhanh không chậm : “Cứ để ông , của ta còn chưa , không rảnh hầu hạ ông .”
Bà tôi nói câu này, tiếp tục , căn bản không có định để đến ông tôi.
Bà tôi lại nói: “Tránh xa ông cháu , ông bây giờ đang phát điên đấy, đừng để ông bắt được.”
Bà tôi vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng của ông tôi: “Triệu , đưa cho tôi, bà giấu ở đâu rồi?”
4
Ông tôi đau đớn lăn lộn sân, hai mắt vẫn rỉ máu.
Thấy bà tôi không nói gì, ông tôi lại hét lên: “Triệu ! Bà điếc rồi à? Mau đưa tôi đến bệnh viện ở trấn!”
Bà tôi lạnh lùng nhìn ông tôi, không có định giúp đỡ.
Ông tôi bật dậy, giận dữ hét: “Triệu , bà tin tôi l//ột d//a bà không? Bà lại đây cho tôi!”
Hai mắt ông tôi vì kích động mà chảy m.á.u nhiều hơn.
Bà tôi hừ lạnh một tiếng, bà nói: “L//ột da tôi?”
Ông tôi gầm lên: “Đúng.”
Bà tôi đi thẳng đến ông, bà túm lấy áo ông tôi, ông tôi đến giếng , ông tôi hoảng sợ, ông dùng đẩy bà tôi , giọng nói run rẩy: “Triệu , bà định làm gì?”
Bà tôi nói: “Tôi dìm c.h.ế.t ông!”
“Triệu , bà đừng gi3t tôi, dù sao chúng ta cũng sống với nhau đời, tôi cha đẻ của Thu Long đấy!”
Thu Long tên của chú út tôi, chú đã 3 năm không về . 3 năm trước, chú út tôi thích một cô gái thành phố, muốn kết hôn với cô và ở lại thành phố, nhưng ông tôi không đồng , ông muốn chú tôi ở lại làng để dưỡng lão cho ông. Hai người cãi nhau một trận, từ đó chú út tôi không về nữa, ngay một lá thư cũng không có.
Bà tôi thường nhớ chú út tôi đến phát khóc, nhờ người đi hỏi thăm, nhưng đều không có tin tức.
Bà tôi nghe thấy tên chú út tôi ngẩn người vài giây, ông tôi lại nói: “Nếu tôi chết, bà nói thế nào với Thu Long?”
Bà tôi trừng mắt nhìn ông tôi, bà tức giận nói: “Thu Long do ông ép đi đấy, ông còn mặt mũi nào mà nói!”
Ông tôi vùng khỏi bà tôi, ông chống hai xuống đất, lùi lại phía sau, cách xa giếng một chút. Trán ông tôi đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng bà tôi dọa sợ.
Ông tôi nói: “Dù tôi có sai, tôi cũng cha đẻ của Thu Long mà.”
Giọng điệu của ông tôi dịu xuống, ông sợ bà tôi, sợ bà tôi gi3t ông. Bà tôi không nói gì, bà nhìn chằm chằm vào ông tôi, không bà đang nghĩ gì.
Ông tôi lại nói: “Bà già, mắt tôi không nhìn thấy gì nữa rồi, bà phải đưa tôi đi bệnh viện, đi muộn, tôi sợ mù.”
Giọng của ông tôi mang theo vẻ cầu khẩn, ông chưa bao giờ nói chuyện với bà tôi vậy, ông thực sự sợ hãi.
Bà tôi hừ lạnh một tiếng, bà nói: “Không nhìn thấy tốt, đỡ gây rắc rối.”
Mặc dù mắt ông tôi đã được lại, nhưng tôi có thể cảm thấy, ông tôi đang nhìn bà tôi, cái nhìn hận không thể bóp c.h.ế.t bà tôi.
Ông tôi cười khổ một tiếng, ông nói: “Chúng ta dù sao cũng sống với nhau đời, bà không thể hại tôi được.”
Bà tôi không nói gì, bà lại vào bếp , để ông tôi ngồi ở sân. Thấy bà tôi không giúp ông, ông tôi lại tôi: “Tiểu Điền, cháu lại đây.”
Hai mắt ông tôi vẫn đang chảy máu, trên răng của ông cũng có máu, tôi không dám đến gần.
Tôi ngẩng nhìn bà tôi một cái, bà tôi nói: “Đừng đi.”
Tôi gật , ngoan ngoãn đứng bà tôi. Thấy tôi không đồng , ông tôi lại nổi nóng, ông ta hét lớn: “Tiểu Điền, cháu điếc rồi à? Cháu dìu ông vào đi.”
Tôi vẫn không dám, trốn sau lưng bà tôi, cho đến khi bà tôi , bà tôi mới dìu ông tôi vào .
Ông tôi không nhìn thấy gì, ông cũng khó khăn, ông nói: “Bà già, bà gắp cho tôi miếng thức đi.”
Bà tôi nhíu mày, bà gắp thức cho ông tôi với vẻ ghét bỏ. Ông tôi thức , ông đột nhiên cười một cách kỳ lạ, ông nói: “Hình tôi Thu Long ở đâu rồi.”