Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

7

Chú út tôi ngẩn người mấy giây, chú nói: “ gì?”

Tôi vừa định tiếng thì ông nội đã từ phía sau bịt tôi lại, ông nói: “Bà nội mày đi trấn rồi, mau giúp chú út xách đồ đi.”

Chú út tôi lạnh lùng nhìn ông nội, trên cổ chú còn có một vết sẹo rất dài, trông sẹo dao.

Chú út tôi nói: “ con trấn rồi à?”

Ông nội gật đầu, ông nói: “Sáng nay vừa đi.”

Ông nội nói xong , liếc nhìn tôi một , ánh hung dữ, muốn tôi im . Tôi tốn rất nhiều sức mới đẩy ông nội ra, tôi nói: “Bà nội không đi trấn, ông nói bà nội đi chú út.”

Chú út tôi nhíu mày, chú nhìn ông nội nói: “ con đâu?”

Ông nội cười khan hai tiếng nói: “Đi trấn rồi, nói đi mày là để dỗ Tiểu thôi, sợ nó làm ầm ĩ.”

Chú út tôi không nói gì, chú kéo tôi sân, thái độ của hú đối ông nội rất lạnh nhạt, thậm chí kẻ thù.

nhà, ông nội rót nước chú út, chú út nói: “Lần này con về là để đón con đi, Tiểu con cũng mang đi.”

Ông nội ngẩn người mấy giây, ông nói: “Tiểu , cháu ra ngoài trước đi, ông có chuyện muốn nói chú út cháu.”

Ông nội đuổi tôi ra ngoài sân, còn đóng cửa lại. Tôi ngồi xổm dưới chân tường chơi, có thể nghe thấy họ nói chuyện.

Ông nội nói: “Thu Long, năm là cha sai, cha thật sự không cố ý, bây giờ con làm ăn khấm khá rồi, con không thể không quan tâm đến cha .”

Chú út tôi nói: “Năm là con mạng lớn, con số con chưa tận, những chuyện cha làm có là người làm không? Còn muốn con quan tâm đến cha? Cha nằm mơ đi! Đợi con về, chúng con đi, cha tự sống đi.”

Ông nội đột nhiên gào , ông nói: “Mày muốn đi? Mày nằm mơ đi!”

Chú út tôi nói: “Cha không cản con!”

thà gi3t mày, cũng không mày đi! Con nhà người ta đều ở báo hiếu, có mày là giỏi giang? Cứ nhất định thành phố, nuôi mày phí công!”

Trong nhà truyền ra tiếng cãi vã của chú út và ông nội, còn có tiếng đập phá đồ đạc.

Đến tối, bà nội tôi vẫn chưa về, chú út tôi nói: “ con vẫn chưa về?”

Ông nội rít thuốc lào, ngồi xổm dưới chân tường, ông hằn học nói: “ biết thế , có khi bị sói ăn thịt rồi cũng nên, kệ bà ấy.”

Chú út tôi tức muốn c.h.ế.t ông nội, chú ông nội, lớn tiếng mắng: “Cả đời này trong lòng cha có ai? có mình cha, anh cả con c.h.ế.t rồi, cha cũng không nói đưa người về.”

Cha tôi mất cách đây năm năm, ngã c.h.ế.t ở công trường, ông nội tôi chê tiền đi lại đắt đỏ, nên không đi, cha tôi chôn ở nghĩa trang. Tiền bồi thường từ công trường thì gửi về.

Ông nội tôi rít liền mấy hơi thuốc lào, ông nói: “Tiền bồi thường của anh cả mày, chẳng mày tiêu hết rồi à? Mày gào gì?”

Khi ông nội tôi nói này, trong ánh mang theo vẻ chế nhạo. Khoản tiền bồi thường , tôi vẫn còn nhớ, gửi đến bà nội, tôi muốn xin bà nội tiền bồi thường, nhưng bà nội không , không lâu sau, tôi th//ắt c//ổ chết.

Chú út tôi ngẩn người mấy giây, chú gào : “Tiêu bao nhiêu tiền, con trả lại ông! Tiểu , đi bà nội chú.”

Chú út tôi nói xong , dẫn tôi đi bà nội, nhưng đến nửa đêm, cũng không thấy bóng dáng bà nội đâu, ông nội nói: “Ngủ trước đi, mai tiếp, mày đâu trẻ con, lạc mất .”

Tôi không dám ngủ ông nội, liền sang phòng phía đông ngủ chú út. Chú út tôi trải chăn nệm xong, chú nói: “Tiểu , ngủ đi.”

Chú út tôi đứng dậy, vừa định tắt đèn, tôi liền nhìn thấy cửa sổ có một bóng người, nhìn dáng vẻ là bà nội tôi.

Bà nội tôi về rồi, tôi nói: “Chú út, bà nội về rồi.”

8

Chú út tôi ngẩng đầu nhìn, xác định là bà nội tôi, vội vàng xuống khỏi giường đất: “.”

Chú út tôi mở cửa, thấy bà nội tóc tai bù xù đứng ở cửa, đều bị khâu lại, trên cổ có một vòng vết kim khâu, giống trên cổ khâu một đầu khác.

Chú út tôi sợ đến c.h.ế.t khiếp, trực tiếp ngã xuống đất, la lớn: “A a a!”

Bà nội tôi duỗi thẳng hai , muốn bắt chú út tôi, nhưng bị bậc cửa cản lại, bà không .

Tôi đến chú út, càng nhìn rõ hơn bộ dạng của bà nội, trên cổ bà ấy đầy những vết ban tử thi. Chú út tôi sợ đến toàn thân run rẩy, không nói một lời . Bà nội tôi cứ đứng ở cửa, loạn xạ giơ , bà muốn nói gì , nhưng bị khâu lại, bà không phát ra tiếng.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ông nội tôi, ông hét lớn: “Mau đóng cửa lại!”

Bà nội tôi nghe thấy tiếng ông nội tôi, bà cứng đờ quay đầu, hướng về phía ông nội tôi đi tới, bà đi nhón chân, không phát ra tiếng động . Ông nội tôi vội vàng đóng cửa lại, chú út tôi cũng đóng cửa lại.

Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa “thình thình thình thình”, là bà nội tôi đang gõ cửa. Chú út tôi toàn thân đầy mồ hôi, chú ấy lăn lộn bò giường đất, không ngừng nói:

làm đây? làm đây? Ngày mai con sẽ về thành phố.”

Tôi ngồi chú út, bà nội tôi lại đột nhiên c.h.ế.t thế này? Thì ra ngày tôi bị dọa ngất xỉu, những gì tôi thấy đều là thật, tôi cứ tưởng là giả nên không nói chú út. Không biết qua bao lâu, bà nội tôi lại quay lại, bà đứng cửa sổ, không chịu đi.

Chú út tôi sợ hãi tắt đèn, chú ấy chui thẳng tủ, bà nội tôi khi còn sống, thương chú út tôi nhất, chuyện gì cũng chiều theo chú út. Chú út tôi cả đêm không ngủ, mãi đến gần sáng, bóng người cửa sổ mới biến mất.

chú út tôi đỏ ngầu, chú ấy túm lấy tôi hỏi: “Tiểu , bà nội cháu bị làm thế này?”

Tôi lắc đầu: “Không biết.”

Tôi vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng gõ cửa, chú út tôi lại giật mình, may mà ngoài cửa truyền đến tiếng ông nội tôi, ông nói: “Thu Long, mở cửa ra.”

Chú út tôi mở cửa, ông nội tôi bước nhà, ông nhíu mày, nhỏ giọng nói: “ mày c.h.ế.t rồi, bà ấy còn muốn mang mày đi.”

Chú út tôi ngây người vài giây, trong ánh lộ ra vẻ hoảng sợ, chú ấy nói: “ con c.h.ế.t thế ? bà ấy lại muốn mang con đi? Không , con về thành phố.”

Chú út tôi vừa nói xong, đã muốn ra ngoài, bị ông nội tôi dùng giữ lại. Ông nội tôi nói: “ mày có lẽ là trúng tà rồi, cũng không rõ bà ấy c.h.ế.t thế , mày về thành phố cũng vô dụng, bà ấy sẽ mày.”

Ông nội tôi nói này, còn liếc nhìn tôi một , trong ánh kia lộ ra vẻ âm độc, dường tôi mà nói thêm một , sẽ bị ông ấy bóp c.h.ế.t tươi.

Chú út tôi lo lắng nói: “Vậy làm ? Cha, chaa nghĩ cách cứu con.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương