Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đám bị họ lôi kéo mức tím tái người, tôi tức mức m.á.u dồn não, dùng hết sức bình sinh đẩy những kẻ đang đè tôi ra.
Bọn họ tôi chống cự thì càng hung hãn hơn.
Tôi không nhịn được , xông cho mỗi đứa một cái tát.
Bất kể là , tôi cũng mặc kệ tay tôi đau không, cứ bén mảng gần tôi và là ăn tát ngay.
Tiếng bạt tai chan chát vang khắp phòng, đám họ đều ngớ người.
Tôi xắn tay áo , hai tay chống nạnh, đứng chắn trước mặt : “Xem còn động vào chúng tôi không! Cái ngày vui thế này mà cứ phải bày mấy trò bẩn thỉu ra!”
Bọn họ bị ăn tát sấp mặt, đứng nép sang một bên, không ho he nửa lời.
Mẹ chồng tình hình căng thẳng, vội vàng chạy giảng hòa: “Ôi trời ơi, sao lại cãi nhau om sòm thế này?”
Tôi chỉ tay vào mấy kẻ đang ôm mặt khóc lóc, nói mẹ chồng: “Bọn họ quá đáng lắm rồi, tưởng dễ bắt nạt chắc! Mau xin lỗi ngay!”
Mẹ chồng không muốn này đi quá xa, đành phải xuống nước xin lỗi: “Thật sự xin lỗi các cháu, chỉ vì một chút tục lệ mà khiến mọi người mất vui rồi.”
Kể từ sau vụ tôi cho đám họ ăn tát, chẳng mấy kiếm tôi .
Chồng tôi nghe , không ngừng thở dài nố: “ phải chấp họ chứ? Người già rồi, thích vui náo nhiệt một chút thôi mà.”
Tôi liền xắn tay áo , cho ta những vết bầm tím trên cánh tay tôi: “ cái này là vui náo nhiệt à?”
, chồng tôi liền quay đi tìm thuốc cho tôi, miệng lẩm bẩm: “Họ ra tay không biết nặng nhẹ, đừng chấp .”
Lời nói ta, một nửa là an ủi tôi, một nửa là bênh vực họ .
Tôi bĩu môi, giọng nói đầy bất mãn: “ lo cho tất mọi người, chỉ riêng là không quan tâm.”
ta nhẹ nhàng bôi thuốc cho tôi, trong mắt toàn là sự thương xót: “Chờ khi nào giấy tờ nhập khẩu xong, chúng ta sẽ đi xem nhà, đăng ký kết hôn, lúc đấy sẽ không phải lo gặp lại họ . Thôi nào, đừng nghĩ ngợi , không phải đã hẹn đi chơi rồi sao?”
Tôi gật , quay người vào tủ chọn một chiếc váy trễ vai dài gối.
Chồng tôi vội đi nên không đưa tôi đi được, tôi chỉ trang điểm nhẹ nhàng rồi chuẩn bị ra ngoài.
Mẹ chồng đưa tay cản tôi lại, mắt tôi từ chân không hài lòng: “Tiểu Vân, ăn mặc thế này là sao hả?”
Tôi cúi lại quần áo mình, nhíu mày nói: “Mẹ, đây là quần áo bình thường mà.”
Mẹ chồng kéo áo tôi , chỉ trỏ nói: “ đã kết hôn rồi đấy, phải chú ý một chút chứ.”
Tôi không muốn đôi co bà, bèn bỏ đi luôn.
Gặp lại đám , tâm trạng u ám trong tôi cũng tan biến.
Vì mải xem thêm một bộ phim nên điện thoại tôi suýt thì nổ tung.
Mẹ chồng 37 cuộc, chồng tôi 5 cuộc.
Tôi lại, dây bên kia là giọng nói sốt sắng chồng: “Mẹ nói vẫn chưa về, sợ xảy ra nên bảo điện cho .”
Tôi bất lực xoa trán: “ ra ngoài chơi , xem phim thì thể xảy ra chứ?”
Chồng tôi ậm ừ vài câu rồi cúp máy.
Kết thúc buổi gặp mặt, tôi mở cửa bước vào nhà đã nghe tiếng mẹ chồng càu nhàu.
“Mẹ chỉ là quan tâm các , thêm vài cuộc điện thoại thôi mà, sao thái độ lại tệ như vậy hả? Lần trước, bé nhà đó ra ngoài chơi, về muộn nên gặp phải biến thái đấy thôi? quản vợ đi! Cứ suốt ngày người ta phải lo lắng.”
Tôi dựa người vào cửa, lạnh lùng mẹ chồng: “Bây giờ mới 8 giờ tối, muộn lắm đâu?”
Mẹ chồng đưa mắt sang hướng khác, mặt lúng túng nói: “Đã kết hôn rồi thì phải ra dáng người đã gia đình, suốt ngày chạy ra ngoài là sao?”
Tôi nghiêng , nghiến răng nói: “ lấy chồng chứ không phải bán mình cho nhà mẹ.”
Chồng tôi tình hình căng thẳng, vội vàng chạy ra hòa giải: “Mẹ chỉ là hay lo lắng thôi, đừng để bụng.”
Mẹ chồng bực mình “chậc” một tiếng, rồi nói tiếp: “Mẹ đúng là hay lo, chỉ sợ dâu xảy ra . Theo mẹ, hay là nghỉ việc đi, ở gần nhà giáo viên, thể chăm sóc gia đình, lại kiếm thêm được tiền.”