Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Văn án
Tôi và hôn nhau đến quên trời quên đất thì con rắn nhỏ gia trong nhà lại bò ra, chậm rãi quấn bắp chân anh ta, dọa anh ta chạy mất.
Tôi đỡ trán, bất lực nhìn nó:
“ bối à, đây đã là người ba cưng hù bỏ chạy đó.”
…
Chương 1
Vừa mới đi làm chưa được bao lâu, mẹ tôi đã nhét tay tôi con rắn nhỏ gia trăm năm của nhà.
“ này…”
Tôi trố nhìn con rắn bé xíu lè lưỡi trong lòng bàn tay, bất lực nói mẹ:
“Ngay cả bản thân con còn nuôi không nổi, làm sao nuôi nổi vị này chứ?”
Mẹ xua tay:
“Không sao đâu, nó dễ nuôi lắm.”
Tôi nhìn mẹ bằng ánh “con không tin một chữ nào”.
Vị này rõ ràng còn kén chọn hơn cả tôi.
Lúc nhỏ, nó thích thì tôi người em tên Ngải Tư cũng đó.
Có một thời gian nó chay, là tôi và Ngải Tư ép chay mấy tháng liền. Lúc đó chúng tôi đã thèm thịt đến mức muốn c.ắ.n lưỡi.
Nghe nói con rắn này từng cứu mạng bà cô A Dụ của tôi. Từ đó nhà tôi nuôi nó suốt mấy đời.
Chẳng biết từ lúc nào, nó đã sống gần trăm năm, nhưng vẫn bé xíu.
Có lần khi mời cao nhân xem qua, người ta nói con rắn này không loại thường. Tôi tin liền vì làm có loài rắn nào mà kén nó, thậm chí bắt tôi chay !
Quan trọng là nó còn giống y con người , đồ nấu chín. Vì một ngày ba bữa đều tính phần của nó.
Nói ra ai mà tin được chứ!
Cao nhân còn nói, con rắn này hiểu được lòng người, có thể là xà linh ngàn năm hiếm gặp, có thể phù hộ cả gia tộc.
nhà tôi coi nó vật.
mà mẹ lại thản nhiên giao cho tôi nuôi?
“Việc mẹ xuống trách nhiệm này cho con cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, con cứ chăm sóc quen dần đi, tạo chút tình cảm nó.”
Mẹ còn nói mấy lời trời ơi đất hỡi đó.
Tôi nghiến răng:
“Không rắn này cho con , không cho con gái sao?”
Mẹ tròn :
“Con gái bối à, bây giờ đã kỷ 21 , sao con còn có suy nghĩ cổ hủ đó chứ?”
“Nếu Tiểu Xà thích con hơn, cho con cũng được mà.”
Tôi vừa định nói không cần đâu thì con rắn chui lòng tôi, dụi đầu , đôi vô tội ngây ngô nhìn tôi.
Tim tôi chợt mềm lại. Thôi thì cho tôi cũng được, cùng lắm coi nuôi thú cưng, ít ra cũng có đồng hành.
là từ đó, nó tôi sống chung.
đầu tiên nó dọa chạy mất, tôi đành chấp nhận, nghĩ chắc hợp thì ở, không hợp thì thôi.
Đến hai, tôi thành thật nói mình nuôi rắn, anh ta không sao. Kết quả, lúc tôi dẫn về nhà, vẫn dọa chạy mất.
Đến ba cũng là hiện tại, tôi còn chẳng dám dẫn về nhà là anh ta nghi ngờ tôi không yêu thật lòng.
Suy đi tính lại, cuối cùng tôi cũng đưa anh ấy về, còn đặc biệt nhốt con rắn … ừm, nói nhốt thì tội, gọi là “mời” nó phòng sách.
Nhưng bây giờ, ai giải thích hộ tôi đây?
Vì không thể trút giận vị này, tôi đành tức tối gọi cho mẹ:
“Con rắn này chắn ngang đường tình duyên của con, không thể giữ được nữa, hôm nào con gửi trả về nhà nhé.”
Tôi sau đó mẹ mắng cho một trận, tôi liền ấm ức nói:
“Mẹ à, mẹ cũng đâu muốn con gái mẹ ế mãi đúng không?”
Sau cùng, mẹ không chịu nổi tôi năn nỉ, đành đồng ý nhận lại con rắn.
Tôi thì vui đến mức nhảy nhót khắp nơi, nhưng quay đầu lại thì thấy nó dùng ánh ấm ức tội nghiệp nhìn tôi.
Tôi vội quay đi. Không được mềm lòng nữa!
Đêm đó, nó bò giường, nằm trên người tôi ngủ.
Nghĩ đến chuyện sắp xa nó, lòng tôi lại thoáng không nỡ, bèn để mặc cho nó. Nó rất ngoan, tôi cũng nhanh chóng thiếp đi.
Kết quả sáng hôm sau…
“Aaaa!!!”
…
Một người đàn ông nằm trong lòng tôi, còn ôm chặt lấy eo tôi. Tôi giật mình đẩy anh ta ra, vội kéo chăn che kín.
“Á!!!”
Lại một tiếng hét, lần này vẫn là của tôi.
Tên này… sao còn chưa mặc quần áo?! thấy, không thấy tôi cũng đều thấy hết .
Quan trọng hơn, anh ta còn dụi , lầm bầm:
“Sáng sớm la lối ?”
???
“Tên khốn, anh là ai? Sao lại được đây? Đồ biến thái!” Tôi túm gối ôm ném anh ta, may mà gối cũng vừa đủ che lại chỗ không nhìn.
Anh ta bĩu môi, không vui mà tiến lại gần tôi:
“Sao ? Hôm qua còn gọi anh là ‘ bối’, sao giờ lại c.h.ử.i thành biến thái ?”
“Anh… anh… tránh xa tôi ra!”
Tôi hãi nhảy xuống giường, vội xỏ giày.
Anh ta cũng đứng dậy, định bước xuống .
Tôi giơ điện thoại, cảnh cáo:
“Anh mà bước thêm bước nữa tôi báo cảnh sát đấy!”
“Báo cảnh sát? Báo cơ?”
Người đàn ông ngẩn ra, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Còn tôi thì nhìn chằm chằm đầy cảnh giác.
Một lát sau, trong căn phòng yên tĩnh vang tiếng cười sảng khoái. Anh ta vỗ trán, cười:
“À quên mất, em chắc còn chưa quen dáng vẻ này của anh nhỉ?”
Tôi nhíu mày. Hắn nói quái , sao tôi chẳng hiểu nổi?
“Là anh đây, Tiểu của em.”
???
“Tôi mới là… của anh đấy!”
Người đàn ông mím môi, tỏ vẻ oan ức:
“Trước giờ em chưa từng hung dữ anh .”
Nói xong, anh ta bỗng biến thành một con rắn nhỏ, bò đến bên chân tôi:
“Xem ra em vẫn thích nguyên hình của anh hơn.”
Trời ạ!
Con rắn biến thành người còn biết nói chuyện?!
Chuyện này cũng đủ để tôi sốc cả trăm năm !
Tôi bản năng lùi lại hai bước.
Tiểu Xà bò đến cũng dừng lại, dựng thẳng thân , nhìn tôi khó tin:
“Em… em anh sao?”
Một con rắn biết nói, thử hỏi ai mà không chứ?!
Dù giọng anh ta… cũng khá dễ nghe…