Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
thì tôi cứ cố tình chọn ngược lại với Ngải Tư hết, xem mới chọc tức!
Không bao lâu sau, thằng em trai rẻ tiền ấy lại quay về trường.
Còn tôi và anh thì trở lại cuộc sống hai người ngọt ngào của .
……
Một hôm, tôi và anh ta đang đi dạo thì bất ngờ có một người trông như quản lý nghệ sĩ bước tới, đưa danh thiếp:
“Tôi ngoại hình của cậu rất tốt. Nếu cậu bằng lòng, có thể liên lạc bất cứ nào. Tôi tin rằng chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ.”
Anh ta cầm tấm danh thiếp, bước đến thùng rác chuẩn ném đi.
Tôi vội ngăn lại. Người quản lý tôi , ông ta nổi tiếng lắm, đã nâng đỡ không bao nhiêu nam thần trẻ thành hạng A.
Người được ông ta , hầu như đều nổi tiếng khắp nơi.
Huống chi, tôi hoàn toàn tự tin vào nhan sắc của người nhà .
“Cơ hội tốt như , anh không hứng thú à?”
Anh ta ngơ ngác nhìn tôi:
“Hứng thú của anh có em thôi.”
Tôi khẽ lắc đầu:
“ cuộc sống của anh không thể có em.”
Tôi có công việc riêng, không thể ngày ngày kè kè bên cạnh anh ta. Anh ta cũng nên có giới của riêng .
“Thử đi. Nếu không thích thì bỏ, có em ở bên cạnh anh mà.”
Tôi rạng rỡ.
Anh ta thu tấm danh thiếp lại, siết chặt trong :
“Được.”
Sau , dưới sự sắp xếp của quản lý, anh lấy nghệ danh Trần Ngạn Triết, chính thức xuất hiện trước công chúng.
Một bộ ảnh đầy vẻ hoang dã khiến anh ta nổi rần rần, tạp chí lớn nhỏ thi nhau mời chào, cả giới người mẫu cũng gửi tín hiệu hợp tác.
Tôi thường ảnh của anh ở khắp phố phường, không nhịn được dừng lại ngắm rồi cảm khái:
“Em nhìn của không sai mà.”
Anh tháo kính râm xuống, giọng không vui:
“Người thật ở trước mặt, em không nhìn. Lại đi ngắm tấm ảnh, bộ em vui lắm à?”
“Em cảm khái thôi mà.”
Anh hừ một tiếng, đeo kính lại, mạnh mẽ ôm lấy tôi:
“Đừng quên em đã hứa.”
“Em nhớ chứ.”
“ thì mai đến với anh.”
“Khoan, em xin nghỉ việc đã.”
“Không quan tâm.”
“Anh đúng là…”
“Tiền đền hợp đồng anh trả, em cần tới thôi.”
Tsk, có tiền đúng là ngang ngược.
… tôi thích!
Tại một triển lãm ô tô ở Hồng Kông, khi tôi và anh đang háo hức ngắm xe với hội trai xinh gái đẹp thì bỗng anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
“ ?”
Gương mặt anh hiếm hoi hiện nét hoảng hốt: “Có nguy hiểm.”
“ đó trà trộn vào à?”
Đó là cảm nhận bản năng của anh.
“ bây giờ làm ?”
Anh kéo tôi rời khỏi chỗ lập tức: “Rời khỏi đây trước.”
Rồi anh kéo tôi tốc hành ra chỗ gửi xe. Đến gara, anh vụt đẩy tôi ra một bên: “Bọn tới vì anh, em chạy sang chỗ khác trốn đi, anh đ.á.n.h lạc hướng bọn .”
đó trong đầu như lóe lên một mảnh ký ức, tôi chưa kịp được nó.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, vừa nghi ngờ vừa đoán: “Có phải là Bổ Linh Nhân không?”
Anh gật đầu, mặt anh không được lạc quan.
“ thì em không đi đâu cả.”
Anh im lặng một lát. “Bây giờ không phải đùa giỡn.”
“Em là ngườ thủ linh, sinh ra là vệ anh.”
Anh hơi sững lại.
Trăm năm trước, trên vách núi, cô gái áo trắng tóc dài bay trong gió, kiên quyết mà chân thành với anh: “Em là thủ linh, sinh ra vệ anh.”
“Anh c.h.ế.t rồi, em có thể sống một ?”
Những ấy từng vang vọng trong không gian cô liêu.
anh dần mờ đi bởi hồi ức. Tôi xiết c.h.ặ.t t.a.y anh: “Em sinh ra là vì anh, nên xin hãy tin em, được không?”
Anh đáp nhẹ một cái gật.
, vài kẻ mặc đồ đen xông tới.
Kẻ đứng đầu hít một hơi, lộ nụ hung ác: “Lâu mới ngửi mùi linh vật, đúng là kho báu. Hôm nay chắc có thu hoạch rồi.”
Anh thì che chắn tôi sau lưng. Tôi giật nhẹ vạt áo anh, thì thầm: “Yên tâm, em xử.”
anh siết tôi lỏng ra một chút, anh đã chọn tin tưởng tôi.
Tôi bước đến trước bọn người mặc đen, tươi : “Anh ơi, không một con linh vật kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?”
người đứng đó sững lại, nhìn nhau.
“Muốn ?” một người hỏi.
Tôi mỉm : “Chẳng có , nghe nghề lắm, chắc cả nhóm đều là đại gia rồi ha.”
Một tên cặn lại nhổ bọt, phụ họa: “ được thì có tiền thật, cả đời mà được một con linh vật thì đã là may mắn rồi. Trước khi đó thì vẫn nghèo rớt mồng tơi.”
“Được rồi, nhiều làm !” Thằng đầu đàn cắt ngang.
Tôi vung : “Khoan khoan, đời mà mà chẳng vất vả, mà không đều vì tiền chứ.”
“Cô rốt cuộc muốn ?”
“Tôi nè… nếu tôi trả giá cao hơn người, đảm cho người đời đời sau đều không phải lo cơm áo, người có giúp tôi một việc nhỏ không?”
“Cũng vì tiền mà, cách đơn giản mà nhanh chóng , anh có động lòng không?”
gã đứng đó lưỡng lự. Tôi đang phân vân.
“ ?”
một không phản ứng nổi, nên tôi đành cho tí áp lực.
“Tôi cho anh mười giây. Không trả tức là từ chối.”
“Mười.”
“Chín.”
“Tám.”
…
“Còn ba cái nữa nhé.”
“Ba…”
“Đồng ý!”
Tôi ngoái mặt hiểm, mọi thứ đều trong toan tính của tôi. lại từ chối tiền chứ.
Về phần tiền, tôi liếc anh rồi tươi : xin mời anh chịu khổ một chút.
Anh sửng sốt vì tôi xử lý quá dễ, một sau mới hiểu ra rồi thì không tiếc khen.
“Kịch hay còn ở sau nữa.” – tôi .
Anh tò mò: “Ồ?”
Tôi nháy : “ cần anh hợp tác một chút đó.”
…
Ngày hôm sau, trên Weibo bùng nổ cái hot search:
#Linh vật hiếm#
#Sự thật phía sau Viện Nghiên Cứu#
#Linh vật mổ xẻ#
Từ “linh vật” lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng, nhanh chóng thu hút toàn bộ ánh .
sau đó, một loạt hình ảnh linh vật m.ổ x.ẻ tàn nhẫn tung ra, đồng thời rõ những hành vi vô nhân đạo của Viện Nghiên Cứu kia.
Trên mạng dậy sóng, bình luận chia làm hai phe.
Rồi đầu có người đứng ra lên tiếng:
#Người mẫu Trần Ngạn Triết kêu gọi vệ loài vật hiếm#
# vệ loài hiếm#
#Trần Ngạn Triết#