Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi ngồi bậc thềm cửa, hai tay ôm đầu gối.

Gió hè thổi tóc tôi bay phía sau.

Tôi đã đợi suốt bốn tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, người xuất hiện trong tầm tôi.

Anh ấy một tay cầm , một tay lướt điện thoại. Mặc dù anh ấy qua cạnh tôi, nhưng cố tình làm không nhận tôi.

Nhưng tôi rõ ràng thấy anh ấy vẫn liếc nhìn tôi từ khóe .

Tôi hít một thật sâu, đứng dậy và mở rộng tay chặn anh ấy :

“Tôi thích cậu, cậu có cân nhắc việc hẹn hò với tôi không?”

Ạnh ấy đột ngột dừng , đứng bậc thềm cạnh tôi, vẻ mặt không thể tin , nhíu mày nhìn tôi:

“Cô nói vậy?”

Tôi cắn chặt môi, lòng thấy chua xót:

“Vậy, đây có phải là từ chối không? Trì Ngạn.”

Mặt anh ấy trở nên cứng đờ trong phút chốc, sau ngay lập tức trở nên vô .

Tôi chuẩn bị rời khỏi bậc thềm.

Nhưng tay tôi bị giữ .

Anh ấy quay , lật mí lên, giọng điệu lạnh lùng:

“Không phải, tôi là anh trai của cậu ấy.”

Anh ấy là anh trai của Trì Ngạn, người đã đậu vào đại A năm ngoái?

Trông giống hệt nhau sao?

..

“Tôi tên là Trì Tự.”

Anh ấy định bắt tay tôi.

tay anh đưa trước mặt tôi.

là một hướng dương.

“Chúc mừng tốt nghiệp. chắc là bạn của cậu ấy, phải không?”

Tôi ngẩn người một , ôm hướng dương vào lòng, cúi người xin lỗi:

“Xin lỗi anh, tôi nhận nhầm người rồi.”

Gió chiều thổi qua, lá cây xào xạc.

Trì Tự nhét tay vào túi, mái tóc trán động, giọng nói dịu dàng:

“Không sao, chúng tôi là sinh đôi, nhiều người không phân biệt đâu. Nếu phân biệt rõ hơn…”

Tôi gật đầu.

Anh ấy nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu, vào dái tai phải, giọng nói nhẹ nhàng:

“Anh có một nốt ruồi ở đây.”

Tôi nhìn vào nốt ruồi đỏ nhỏ , bị phân tâm.

Anh ấy nhìn tôi, cười tươi:

“Nhớ chưa?”

“Ừm… Nhớ rồi.”

Ánh tôi vô tình gặp phải Trì Ngạn và Chu An Nghiên cùng nhóm người khác đang .

“Lâu Tiểu Tiểu, cậu vẫn chưa sao? Đã bốn tiếng rồi, đúng là kiên nhẫn.”

Trì Ngạn từ từ xuống bậc thềm, ánh có chút chế nhạo:

“Cậu nói nói . Chúng tôi còn phải chỗ khác.”

Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt tôi.

“Cậu nhiều rượu lắm à? Tôi không nói chuyện này.”

Trì Ngạn cười khẩy: “Lâu Tiểu Tiểu, cậu thật là làm mất không khí. Không nói , tôi không nghe.”

Anh ấy quay sang nói chuyện với Trì Tự.

Trì Tự để tặng tốt nghiệp cho Trì Ngạn.

Trì Ngạn chú ý trong tay tôi:

“Thế tặng cậu nhé, coi là đổi hồng nãy của cậu. Anh trai, anh lái xe đây à? Giúp đưa bạn này về nhé.”

Cảnh vật ngoài biến động nhanh chóng, lùi phía sau.

Tôi ngồi ở ghế phụ xe của Trì Tự, xem video buổi tiệc trong nhóm.

Chu An Nghiên đang trò xúc xắc, thua nên Trì Ngạn phải rượu thay cô ấy.

Cô ấy rất kém, nhưng Trì Ngạn không giận, sẵn sàng rượu.

Video dài mười lăm giây, tôi đã xem rất nhiều lần. Có phải đây mới là kiểu người anh thích?

Trì Tự hỏi tôi: “Bạn , nhà ở đâu?”

Tôi tắt điện thoại, quay sang nhìn anh:

“Anh ơi, anh biết chỗ nào có quán bar không? Phải là nơi không có người xấu ấy.”

….

Đúng là đèn đỏ, xe dừng .

“Hình nãy tôi hỏi là, nhà ở đâu?”

Giọng Trì Tự không thể hiện xúc .

“Nhưng tôi rượu, anh à.” Tôi cúi đầu kiên quyết.

Trì Tự đặt tay lên vô lăng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, có vẻ đang cân nhắc điều .

Tim tôi theo nhịp gõ mà đập nhanh hơn.

Anh ấy đột ngột quay sang nhìn tôi: “Ở đâu có người xấu, trừ khi—”

“Trừ khi thế nào?” Tôi nắm chặt dây an toàn.

Anh ấy nhếch môi cười: “Trừ khi anh cùng .”

“Hả?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

Ánh sáng lấp lánh từ ngoài chiếu qua gương mặt tinh xảo của Trì Tự.

Gương mặt này trông rất giống Trì Ngạn, là không có vẻ tinh nghịch, trêu cợt người khác.

Anh trai ….có phần dịu dàng hơn…. không thể diễn tả

Trì Tự dẫn tôi một quán bar yên tĩnh.

Tôi gọi một ly Long Island Iced Tea, nghe có vẻ là trà lạnh.

Trì Tự không rượu vì phải lái xe, gọi một ly nước trái cây.

Tôi cúi đầu cắn ống hút, từng ngụm, giác đầu óc lâng lâng.

Tôi thấy xung quanh tất cả đều là gương mặt của Trì Ngạn.

Còn cả những hắn ta nói tối nay với người khác, bảo tôi là mọt sách, không có dáng người, bảo tôi không nổi.

“Dang của tôi mà.”

Người đối diện ngẩn .

Tôi đưa tay nắm lấy mặt anh.

“… đang nói vậy?”

Anh ấy tránh tay tôi, cuống họng khẽ động, vành tai đỏ lên.

“Tôi nói… tôi có thể yêu đương rồi.”

Tôi dùng hết sức đứng dậy, lao về phía trước, ngã vào lòng anh:

“Tôi nói, tôi và anh… tôi có thể , tôi sẽ không nói…”

Dưới tác dụng của rượu, sự tự trọng đều biến mất, giác tủi thân và chua xót trào dâng không kiểm soát.

Tôi vùi đầu vào n.g.ự.c anh, mặt ướt đẫm chất lỏng lạnh.

“Ban đầu tỏ tình tôi, bảo tôi dẫn rượu, chút rượu động thủ với tôi, còn nói những lời có nhận tôi là ai không?”

Tôi nhìn anh một : “Anh là… là chồng.” Tôi ôm cổ anh và hôn vào môi anh một cái.

Người chạm nhẹ vào môi dưới, hạ xuống, nhìn tôi một lâu:

“Ừ, trả lời đúng. rất tỉnh táo, nhìn trúng mỗi tôi thôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương