Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không thể thoát thân, chỉ biết hắn điên loạn trước mắt.
Máu thú nhân hệ rắn văng đầy mặt tôi, suýt chút nữa tôi đã ngất lịm vì sợ hãi.
Tôi từng có kinh nghiệm xử lý thú nhân phát cuồng.
Những thú nhân hệ hổ, hệ sư tử mắc chứng rối loạn cảm xúc, thường đều phối hợp cùng cảnh sát mới có thể trị liệu.
Còn các bệnh nhân tôi tiếp xúc trước nay chỉ là do kích thích hormone, cùng lắm là khóc lóc, rên rỉ, vẫn còn ngoan ngoãn.
Đây là lần tiên tôi đối mặt với một thú nhân hoàn toàn rơi trạng thái bạo loạn cảm xúc.
Thú nhân phát cuồng thoát khỏi mọi sự kiểm soát của tôi, tôi mới nhận ra – bản thân hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Tôi không muốn .
Ngẩng , tôi nghiến răng:
“ thì , tôi không làm nữa.”
5
Tôi thất nghiệp .
Ở nhà ngủ li bì mấy ngày, đến khi nhận hóa đơn tháng, tôi mới bất giác thấy chán nản.
Ngày từ chức, tôi còn hùng hồn dứt khoát biết bao, giờ ví tiền chỉ có ra mà không có , lòng tôi bắt sụp đổ.
Thôi, kiếm khác vậy.
Tôi tự vỗ mặt mình để tinh thần.
trang web tìm , tôi gửi đơn xin loạt.
Trợ lý cửa hoa, nghe ổn, kéo … yêu cầu thú nhân hệ ong mật.
Ha, lượn đi.
Nhân viên quán trà sữa, nghe có hơi mệt nhưng ít ra có thu nhập. Ơ? Thú nhân hệ bò sữa ưu tiên?
Cút, cút, cút.
Dược sĩ, này còn liên quan chút đến chuyên ngành của tôi, thử xem sao.
Hả? CV từ chối luôn?
Trời ạ, chỉ tuyển thú nhân hệ ăn cỏ.
Càng xem tôi càng tuyệt vọng, chẳng lẽ tôi thật sự đói?
Tuyệt vọng đống thư từ chối chất đầy trong hộp mail, tôi thở dài, chuẩn tắt trang thì bỗng bật ra một email lạ.
Tò mò ra:
“Chào cô Vưu Mộ Lị.
Tôi là Tạ Nhuận Minh.
Tại sao không nghe tôi? Tại sao không ở văn phòng? Tại sao không chịu đến nhà điều trị cho tôi? Tại sao ? Tại sao không trả lời tin nhắn tôi? Tại sao trốn tránh tôi? Tại sao…”
Tôi kịp đọc hết, mồ hôi lạnh đã túa ra, hoảng sợ đóng sập máy tính .
Một loạt chất vấn dồn dập khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Hắn có ý gì đây?
Tôi vội vàng chộp , mới phát hiện nó đã hết pin tắt máy.
Cắm sạc bật nguồn, màn hình sáng , liền nhảy ra chục cuộc gọi nhỡ, trăm tin nhắn đọc.
Toàn bộ đều từ Tạ Nhuận Minh.
Tôi lướt sơ qua, lúc hắn còn giữ phép lịch sự:
“Chào buổi sáng, Vưu tiểu thư, sao hôm nay không đi làm?”
Về sau thì thành những đoạn ghi âm dài mấy chục giây, nghẹn ngào khóc lóc:
“Tại sao không trả lời tin nhắn, có em ghét tôi không?”
tĩnh đến lạnh lùng:
“Em đang trốn tôi.
Trốn vô ích, em trốn không thoát đâu.**”
Tôi còn xem hết, thì chợt reo .
Vẫn là hắn.
khoảnh khắc tôi nhấc máy, chuông cửa nhà vang .
“ cửa đi, Mộ Lị.” – hắn thản, nhưng bên dưới là cơn sóng ngầm cuồn cuộn.
6
Hắn đang ở ngoài cửa nhà tôi?
Tôi hoảng hốt bật dậy, qua mắt mèo, liền chạm đôi mắt đen sâu thẳm kia.
“Thấy em .” – hắn trong bỗng tràn ngập vui sướng, xen lẫn nỗi khát khao không kìm nổi.
Tôi vội lùi mấy bước, che mắt mèo.
“Mộ Lị, nếu em không , tôi sẽ phá cửa đấy.” – Tạ Nhuận Minh gần như mang theo uy hiếp.
Không ! Đây là cửa nhà trọ, hỏng thì tôi đền.
Nhưng không thể để hắn xông nhà mình.
Lỡ có mệnh hệ gì trong nhà, thì cả chẳng ai hay.
Tôi cố giữ tĩnh, nắm , nói:
“Trong nhà bừa bộn lắm, anh quán cà phê dưới lầu chờ tôi không? Tôi thay quần áo .”
“Không.” – hắn không cần nghĩ đã gạt phắt – “Nếu em bỏ chạy thì sao?”
“Tôi không bỏ chạy.” – tôi đau nhức, tất cả đều là hiểu lầm tiệt này – “Tôi chỉ thôi.”
Hắn bắt gõ cửa:
“Tôi muốn thấy em.”
“Đừng động !” – tôi vội ngăn – “Tôi ra đây.”
Nói xong, tôi khoác vội áo ngoài, ngồi xổm buộc dây giày, chuẩn vừa cửa là lao thẳng dưới.
Chỉ cần ra nơi đông người là ổn.
Tạ Nhuận Minh bên kia im lặng chốc lát, khàn khàn vang :
“Đừng .
thì tôi chẳng còn gặp em nữa.**”
Tôi dứt khoát ngắt máy, giật cửa lao ra.
Nhưng hắn ra nhanh hơn, lập tức chụp cổ tôi, kéo mạnh về phía mình.
Cánh cửa phía sau “cạch” một tiếng đóng , lưng tôi ép cửa, vòng hắn khóa , giam tôi giữa hắn và tấm cửa.
Áp lực tuyệt đối tràn , khiến tôi gần như không đứng vững nổi.
“Em chạy cái gì?” – hắn kẹp bên hông tôi, tai báo cụp , gương mặt phủ đầy ấm ức.
“Tôi… tôi chỉ muốn vận động thôi, anh tin không?” – tôi run rẩy.