Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

15

Không hiểu vì sao, tôi lại gật đầu đồng ý.

Rõ ràng mấy tháng , tôi còn sợ hắn đến chết.

mà giờ, tôi lại đứng gương chọn quần áo để mặc.

Váy ngắn quá lố, váy dài lại quá trịnh trọng.

Khoan đã, tôi trị liệu thôi, sao mặc váy chứ!

Không đúng, không đúng.

Tôi vội cất hết mấy bộ đồ đẹp, lôi quần jeans ra.

Ừ, thế hợp.

… như lại thấy tẻ nhạt quá.

Khi tôi còn rối rắm, trong phòng khách bỗng vang lên một tiếng “rầm” cực lớn.

Tôi giật mình, vội chạy ra xem.

Một gái tóc trắng nằm dưới sàn, đôi mắt xanh lam mờ mịt tôi.

Mà chiếc ổ mèo bên cạnh đã trống trơn.

Không ngờ, kia lại phân hóa rồi!

Trời ạ, thật quá hoang đường.

Ai đời nuôi mèo cưng ngon lành, lại bỗng dưng biến thành thú nhân!

16

Giúp bé thú nhân phân hóa mặc quần áo xong, dặn dò ngồi yên, đã mất cả tiếng đồng hồ.

còn hai mươi phút nữa đến giờ trị liệu cho Tạ Nhuận Minh, tôi đành vội vàng dặn:

“Ngoan ngoãn , đâu nhé, tôi ngay!”

Tôi lao ra ngoài, chặn một chiếc taxi phóng thẳng đến hắn.

“Bác sĩ Vưu? Lại gặp nữa rồi!” – giọng nói vui tươi quen thuộc vang lên.

Vẫn là thú nhân Alaska ấy, thật là trùng hợp.

Hắn lại thò đầu sang đòi xoa, tôi đành vò loạn một cái cho xong:

“Mau lái , tôi sắp muộn rồi!”

càng gấp càng rối.

Đường kẹt cứng, đến nơi tôi đã trễ tận nửa tiếng.

Trong lúc ấy, Tạ Nhuận Minh gọi đến hai lần.

Cuộc gọi đầu tiên, giọng hắn cẩn trọng:

“Vưu tiểu thư không muốn đến nữa sao?

Không đến không sao, tôi không sao cả…”

Tôi vội cắt ngang:

“Không ! Tôi kẹt xe, sắp đến rồi.”

Giọng hắn lập tức phấn chấn hẳn:

“Không cần vội, sớm biết tôi đón em.”

Cuộc gọi thứ hai đến sau đó mười phút:

“…Còn kẹt nữa không?”

Đúng lúc đó, Alaska lại phát tác lo âu chia ly, ư ử nhét cái đuôi vào tay tôi.

Tôi vừa cố nhét trả lại, vừa né cái đầu hắn dúi tới.

quậy.” – tôi quát.

Hắn ấm ức lắc đầu:

“Không, xoa.”

Rõ ràng Tạ Nhuận Minh nghe thấy trong điện thoại, giọng hắn trầm xuống:

“…Ai nói?”

“Không ai cả, là tài xế.” – tôi đáp, rồi mừng rỡ báo – “Tôi tới nơi rồi.”

Alaska phanh gấp, khi tôi xuống xe còn nằng nặc đòi tôi xoa thêm một cái.

Tôi hết cách, đành đưa tay vuốt đầu hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, ngoài cửa sổ vang lên hai luồng ánh nóng rực.

Tôi ngẩng lên, ra là Tạ Nhuận Minh!

Hắn mở cửa xe, nắm cổ tay tôi kéo xuống.

“Tại sao xoa hắn?”

Tôi còn tưởng hắn chất vấn, hắn không nói thêm gì, mím môi, siết tay tôi.

“Không sao cả, em đến rồi là được.”

Không biết là nói cho tôi nghe, hay cho chính hắn nghe.

17

Trong đột nhiên có thêm một thú nhân phân hóa, khiến suốt buổi trị liệu tôi không tài nào tập trung.

Lo bé xảy ra chuyện, tôi sớm kết thúc buổi ủi.

Xong việc, Tạ Nhuận Minh mời tôi lại ăn tối.

Tôi dứt khoát chối.

Ánh mắt hắn thoáng ảm đạm, bàn tay siết .

Trong lòng bỗng dâng chút áy náy, tôi nhẹ nhàng ôm hắn, ủi:

“Lần sau tôi lại cùng anh.”

Thân hình hắn khựng lại, cằm đặt trên mái tóc tôi, thở dài:

lừa tôi.”

“Không đâu!” – tôi nghiêm túc hứa hẹn.

18

đến , tôi liền tất bật dạy cho phân hóa những kiến thức cơ bản thế giới này.

Thú nhân phân hóa còn yếu, đến nửa đêm bé lại biến trở hình mèo.

Cả ngày đã mệt, tôi ôm nó ngủ thiếp .

Giữa đêm, phòng ngủ bỗng vang lên tiếng động . Tôi giật mình tỉnh giấc.

mắt tôi – Tạ Nhuận Minh.

Hắn quỳ bên giường, cúi đầu tôi, ánh mắt nóng bỏng.

“Anh… sao lại đây?” – mồ hôi lạnh toát ra, tôi vội định ngồi dậy.

hắn lại ấn tôi ngã xuống giường, chiếc đuôi báo tuyết không kìm được quấn ngón tay tôi.

Hắn ấm ức rên rỉ:

“Tôi đều thấy hết rồi, hôm qua em lại ủi thú nhân khác.”

Hôm qua?

Tôi nghĩ một lát, chắc hắn nói lúc tôi bệnh viện.

“Đó là công việc của tôi.” – tôi vỗ nhẹ trấn .

“Hôm nay em còn ủi cả Alaska nữa!” – hắn bất mãn chất vấn lần nữa.

Hắn vùi đầu vào vai tôi, giọng nghẹn ngào:

chạm vào thú nhân khác…”

Đôi tai báo lông mềm cọ vào cổ tôi, gây ngứa râm ran.

“Vưu tiểu thư cần ủi một mình tôi thôi…” – hắn thầm, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

hắn chằm chằm, toàn thân tôi dựng đứng.

“Bình tĩnh lại , Tạ Nhuận Minh!”

“Tôi không bình tĩnh nổi… Tại sao em không thích tôi?” – hắn đỏ hoe mắt, giọng nghẹn.

“Em sợ tôi, tôi không tìm em.

Em không thích kẻ dính người, tôi giữ khoảng cách.

Bữa tối hôm nay, tôi đã chuẩn một ngày để dành cho em, mà em lại bỏ sớm, tôi không giữ em lại.”

Hắn siết vai tôi, cúi xuống hít mùi hương nơi cổ.

Rồi như không kìm nén nổi nữa, hắn thò tay lôi trong chăn ra – mèo .

kết quả là… em lại giấu một thú nhân khác trong !”

19

Tạ Nhuận Minh há miệng định cắn , tôi hoảng hốt chặn lại, vội vàng nhét khớp mõm lên bịt miệng hắn.

“Không !” – tôi giải thích – “Đây không thú nhân của tôi, mà là của mẹ tôi.

À… đúng hơn, giờ nó đã phân hóa thành thú nhân, không còn là thú cưng nữa…”

“Tôi mặc kệ.” – giọng hắn mơ hồ sau khớp mõm – “Nó còn dám ngủ chung giường với em!

Ngay cả tôi chưa từng được ngủ cùng em!”

Nói rồi, hắn thẳng tay ném ra ngoài cửa phòng.

Tôi hoảng hốt kêu lên, lao xuống giường đón .

cổ chân lại hắn tóm , kéo ngược trở lại.

Không biết lúc nào, khớp mõm đã tháo ra.

Những nụ hôn ướt át, dồn dập rơi xuống.

“Đây là bù đắp.” – giọng hắn khàn khàn, bàn tay trượt xuống.

quên, tôi mắc chứng đói khát da thịt.

Em đã hứa chữa cho tôi rồi, Mộ Lị.”

Cánh cửa phòng hắn khóa , những lời tôi chưa kịp thốt ra nụ hôn của hắn chặn lại:

“Điều trị thật sự… tối nay bắt đầu.”

Trong cơn mơ hồ, tôi nhớ lại lời thú nhân thỏ từng nói:

“Tôi có thể thay đổi, tôi có thể giả vờ…”

Hóa ra Tạ Nhuận Minh chưa bao giờ tốt hơn.

phân tâm, Mộ Lị.” – hắn cười, nâng mặt tôi lên – “ tôi.”

Đôi mắt hắn rực cháy, ánh vừa thành kính như một tín đồ, lại vừa sa đọa như một ác thần.

“Thật ra, khi tôi nói mình khỏi bệnh… là lừa em.

Chứng đói khát da thịt không thể chữa được.

Chúng ta… bên nhau cả đời.”

End

Tùy chỉnh
Danh sách chương