Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta đứng sau cánh ,Nghe vó ngựa nghiền qua đá xanh lát đường,Từng một, vụn vỡ giữa màn mưa.
Sân lại trống vắng,Chỉ còn lại mưa rơi, lặng lẽ rơi xuống người.
Ta khụy gối ngồi thụp xuống, hai siết chặt vạt áo trước ngực.
Thì … cảm giác đau lồng ngực lại thống thiết đến vậy.
Như thể có kẻ đem đoạn thời gian vụng trộm kia khoét đi từng tấc, mang theo máu thịt, chỉ để lại một lỗ hổng rỗng toác, gió lùa thấu tận tâm can.
Ánh mắt ta chợt dừng lại căn tiểu xá phía Tây mà Tạ từng trú ngụ.
Thuở ấy, mỗi lần ta bôn ba ngày trở , dù khuya khoắt đến đâu, trên khung giấy sổ chàng vẫn hắt ánh nến vàng ấm áp.
Lần ta cũng đứng , lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu.
Mãi đến khi đôi mắt mình cũng được ánh sáng ấy nhuộm sáng rực rỡ.
Ta nghĩ, đó hẳn là cảm giác … “gia đình.”
Bởi vậy, sau Tạ từng hỏi ta—có tâm nguyện thực hiện chăng.
Khi ấy, ta chỉ ôm gối ngồi trên bậc thềm trước phòng chàng, khẽ đáp: “Ta có một mái nhà.”
Khi ấy, chàng đáp ứng vô dứt khoát.
Ta từng cho rằng chàng cũng yêu ta, như cách ta hết yêu mến chàng.
Vì thế, đêm ấy ta vui mừng đến chẳng thể chợp mắt.
Cho đến ngày sau, Vệ tiểu thư Dao vượt ngàn dặm tìm đến.
Nàng ta vừa chàng liền nhào vào , bật khóc nức nở: “A ca ca! Muội mà, huynh nhất định không chết! Là bọn họ gạt muội thôi!” “May mắn thay, cuối muội cũng tìm được huynh rồi…”
Lúc ấy, Tạ ôm nàng vào đầy xót xa,Trên nét là vẻ dịu dàng thương tiếc mà ta chưa từng bao giờ.
Từ đó sau, những món ta mua cho chàng—Những chiếc bánh ngọt ta tiếc chẳng dám ăn, những tấm vải ta chưa nỡ dùng—
Chàng đều đem trao cho nàng.
Lời lẽ chàng từng dành cho ta cũng dần thay đổi.
Từ khi xưa là: “A , nàng có mệt không?” “A , sao nàng lại đáng yêu đến thế?”
“A , đến đây, ta dạy nàng đọc chữ.”
Biến thành: “Ngày mai Dao nhi ăn mướp, nàng đi chợ mua một ít.” “Dao nhi chê y phục quá thô, nàng đi làm lại cho nàng ấy một bộ mới.” “A , sao nàng lại vụng đến thế?”
5
Có gõ vang lên sau lưng.
Người đến là bà Tôn ở nhà bên.
Vừa bà, ta liền bật khóc, lời chẳng thốt thành câu.
Bà Tôn ôm chặt lấy ta, bàn không ngừng xoa lên mu bàn ta mà vỗ :
“Ngốc A , đừng nhớ đến cái tên lang dạ sói ấy nữa.”
“Đàn ông ba chân khó kiếm, chứ hai chân thì đầy khắp phố phường.”
Ta ngẩng khỏi vòng bà, bà Tôn đưa lau giọt lệ khóe mắt ta, rồi lại nói:
“Này, con có tú tài Trần ở thư quán trong trấn chứ?”
“Con trai hắn năm nay vừa đỗ võ trạng , dung mạo tuấn tú, bà đây định tìm cách giới thiệu hai đứa với nhau.”
Ta nhịn không được bật , ngượng ngùng cúi , nhẹ giọng nói: “Bà ơi, giờ Trần đại lang đỗ võ trạng , bà mối mấy hôm nay giẫm nát ngạch nhà họ rồi đó.” “Người ta sao có thể để mắt tới một cô nhi thất học như con cho được…”
Huống hồ, trải qua bao chuyện như vậy,
Ta đã chẳng còn dũng khí để quen thêm kẻ là rồng là phượng nữa rồi.
Chỉ mong giữ vững mảnh đất mình, yên ổn mà sống qua ngày.
Chỉ cần tự mình kiếm miếng cơm ăn là đủ.
Song bà Tôn lại “chậc” một , cắt ngang lời ta.
Nàng nghiêm giọng cất lời: “Chuyện này, chớ quản nữa.”
Lại lẩm bẩm thêm một câu: “Nói thì, hồi hai đứa còn từng gặp rồi đấy.”
Ta bèn lục lọi trong ký ức một phen.
Nhưng không hề nhớ nổi chuyện có liên quan đến vị võ trạng kia.
Có lẽ là bà Tôn lại nhầm ta với ai khác nữa rồi.
Ta cũng không nói , cứ để mặc bà sao thì .
6
ngờ, điều ta vạn lần không ngờ tới—Sáng hôm sau, bà Tôn thật sự dẫn vị võ trạng nổi danh kia đến trước nhà ta.
Hắn họ Trần, tên Tích.
Thân cao chừng chín thước,Song dung mạo lại không hề thô kệch như ta từng tưởng tượng.
Giữa mày mắt ngược lại còn có phần thanh tú.
Chỉ là đường nét khuôn khắc sâu, ánh nhìn còn sắc lạnh hơn Tạ đôi chút.
Khi bốn mắt giao nhau, hắn mỉm nhàn nhạt, cất lời: “A cô nương, lẽ không còn nhớ ta rồi sao?”
Ta ngẩn người chốc lát, chợt cảm lúm đồng tiền khóe môi hắn, có đôi phần quen thuộc.
Liền dò hỏi một câu: “ là… Tiểu Gầy?”
Trần Tích nhướng mày , không phủ nhận.
Lúc ấy ta mới bừng tỉnh.
Thảo hôm qua bà Tôn lại bảo chúng ta từng gặp thuở .
Năm ấy Trần Tích mới tám tuổi, gầy nhẳng như con mèo , lại lặng lẽ ít lời.
Mỗi độ lễ tết, hắn phụ thân quê thăm thân thôn ta.
Luôn bị lũ trẻ làng ức hiếp.
Ta khi đó dạ nghĩa khí, thường che chắn phía sau cho hắn,Thậm chí còn đặt riêng cho hắn một cái tên nhã nhặn: “Tiểu Gầy.”
Sau này, hắn theo cha nhà tổ ở kinh thành,Chẳng ngờ thoắt cái đã mười năm không gặp,Người ấy đã hóa thân thành vị võ trạng oai phong lừng lẫy.
Song dù sao giữa ta và hắn cũng đã cách nhau mười năm tháng,Không còn thân quen như thuở trước.
Không tự bao giờ, bà Tôn đã len lén lui ngoài.
Ta đành mời Trần Tích vào nhà, xấu hổ rót một chén trà.
“Chè này là ta tiện hái trên núi, phơi khô mà dùng, mong công tử chớ chê cạn.”
Tạ khi xưa chỉ uống một ngụm đã nhổ ,Chê rằng trà ta đắng nghét, chẳng thuận miệng .
Bởi vậy, ta vừa Trần Tích cầm chén trà lên,Liền cúi khẽ nói, như muỗi:“Cho dù không uống… cũng không sao.”
Chẳng ngờ giây tiếp theo, hắn đã ngửa , một ngụm cạn sạch.
Khóe môi còn đọng lại chút nước lấp lánh, chỉ nhẹ nói: “Ngọt lắm.”
ta đỏ bừng, lắp bắp đáp: “… thích là tốt rồi.”
Trần Tích cứ thế nhìn ta chằm chặp chẳng chút kiêng dè.
Đến khi ta cảm cơ mình cứng đờ không nhúc nhích nổi,Thanh âm trầm thấp hắn vang lên: “Tiểu Ớt Cay, không còn giống xưa nữa, chẳng còn hoạt bát, hay nói như trước.”
Ta ngẩn , cố gắng nở một nụ gượng: “Người mà… cũng sẽ…”
Lời còn chưa kịp nói hết, đã bị hắn cắt ngang: “Nhất định là chịu không ít khổ sở rồi.”
Ta nghẹn lời, lưỡi như thắt lại, chẳng nên nói thêm. Chỉ lặng lẽ cúi , im lìm không đáp.
Sau một hồi hàn huyên chừng một canh giờ, Trần Tích đứng dậy, ta ngỡ hắn cáo từ, Liền vội vàng bước theo sau, định đưa tiễn một đoạn.
ngờ, hắn lại cầm lấy rìu bên tường, gọn gàng chẻ hết đống gốc cây chưa xử lý trong viện, xếp thành củi gọn gàng.
Đoạn lại thay ta gánh nước đổ đầy mấy chum lớn trong sân.
Sau , còn trèo lên mái, sửa lại mấy chỗ dột nát căn nhà.