Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
“Diệp tiểu thư, trùng hợp thật đấy.” Cố Thanh ngồi đối diện tôi, tiện tay đẩy cốc cà phê của “trai tân” sang một .
Tôi gọi phục vụ, giúp anh ấy gọi một ly Americano đá đậm đặc.
Nghe nói luật hay dựa thứ này để giữ tỉnh táo.
“Bị người nhà ép đi xem mắt à?” Anh nhếch môi nhàn nhạt: “ mới hai sáu thôi , nhà sốt ruột vậy sao?”
Tôi chống cằm, lười biếng: “Mẹ tôi hay nói, bà hai sáu tuổi tôi biết chạy rồi.”
“Thời đại khác rồi, tư tưởng cũng nên theo kịp thời đại. phụ nữ bây giờ, kết hôn quá sớm chưa chắc là chuyện tốt.”
“Anh nói đúng, lời này nên đi nói mẹ tôi.”
“Được thôi, khi nào dẫn tôi đến gặp?”
“…”
Tôi cắn ống hút, ngước mắt anh: “Cố luật , hình như anh không vui?”
Anh đẩy kính, bình thản: “Có sao?”
“Anh đừng nghĩ nhiều, tôi đến ứng phó thôi.” Tôi thản nhiên giải : “Tôi là người chơi đúng luật.”
Trước khi kết thúc mối quan hệ đặc biệt này, cả hai không được qua lại người khác. Nếu một muốn dừng, lại không được níu kéo. Chúng tôi sớm thỏa thuận rõ ràng, công bằng tuyệt đối.
Cố Thanh bật khẽ: “Tôi thật sự không giận.”
“Làm luật không được nói dối đâu nha.”
“Vậy có lẽ vẫn chưa hiểu luật lắm.”
“Thế chứng tỏ anh không luật giỏi rồi.”
“ không người đầu tiên nói câu đó.”
Cuộc trò chuyện rơi im lặng. Phục vụ mang cà phê đến.
Cố Thanh nhấp một ngụm, nhàn nhạt hỏi: “Tuần này bận lắm à?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy tại sao tôi hẹn ăn cơm lại không chịu ra gặp?”
“Hôm đó tôi tới tháng.”
“…”
“Nhưng hôm nay hết rồi, muốn hẹn không?”
Cố Thanh khẽ nhíu mày, không quá rõ là biểu cảm tốt hay xấu.
Có lẽ hơi bất đắc dĩ: “Hôm nay không được, tôi có việc.”
“Ồ.”
“Nhưng mai được.” Anh đưa tay ra, móc lấy ngón út của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đôi mắt nâu tròng kính kia dịu dàng, mê hoặc lòng người.
Tôi nóng cả tai, gắng làm ra vẻ bình tĩnh gật đầu: “Được, mai tôi cũng rảnh.”
5.
Chúng tôi hẹn nhau 5 giờ gặp tại nhà hàng. Dù sao cũng trang điểm, tôi tiện thể mở livestream.
Dạo này nhận khá nhiều quảng cáo, không livestream sớm muộn cũng bị nhãn hàng réo chết.
“Các bé ơi, hôm nay chị sẽ review một em cushion nha~”
“Ui chao, dòng cushion dưỡng ẩm che phủ được thế này hiếm lắm luôn đó.”
“Muốn biết giữ lớp tốt không tối chị quay video cho mấy đứa xem thêm nhé.”
“Bây giờ đến cây son kem siêu hợp mùa hè nè~”
Hai tiếng rưỡi bận rộn trôi qua. Tôi tắt live, thay đồ rồi ra ngoài luôn.
Xe dừng ngay trước nhà hàng, đến nơi vừa vặn năm giờ. Vừa bước xe, tôi thấy Cố Thanh từ văn phòng luật cạnh bước ra.
Anh mặc áo sơ mi đen chất vải cao cấp, cởi hai nút trên cùng. Tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ cánh tay săn chắc, cơ bắp rõ ràng.
So vẻ chỉn chu thường ngày, hôm nay anh lại có tùy ý mê người.
Thấy tôi, anh khẽ nhếch môi , sải bước tiến đến.
Tôi chạm nhẹ vành tai, hơi dời mắt đi nơi khác.
[ – .]
“ đến lâu chưa?” anh trầm hơn ngày thường một .
“Chưa, tôi cũng vừa mới tới thôi.”
Tôi nghiêng đầu anh: “Anh ốm à?”
“Không, do vụ án.” Anh tháo kính, xoa xoa mi tâm: “Có một đương sự không phối hợp, nói chuyện cực kỳ mệt mỏi.”
Tôi ra vẻ mỏi mệt trong mắt anh, không nhịn được nói: “Hay là ăn xong anh về nghỉ sớm đi?”
Anh khẽ nhướng mày, nắm lấy tay tôi: “Không muốn.”
“…”
Tôi anh đầy khó xử: “Đừng gồng nữa, tôi không chê đâu.”
Anh , không nói gì, ngược lại nắm tay chặt hơn.
Hai tiếng , vẫn là ở nhà anh.
Tôi chưa kịp thay dép, bị anh bế ngang .
“Chờ , Cố Thanh !” Tôi quẫy đạp, sợ ngã nên vội vòng tay qua cổ anh.
Anh đặt tôi sofa, cả người đè . Ngón tay thô ráp của anh lướt qua mắt cá chân tôi.
“Không cần tháo, đôi này đẹp lắm.” Anh cúi đầu tôi, đáy mắt vương màu dục vọng: “Mang làm, được không?”
Tôi siết lấy cổ áo của anh, tim như muốn nổ tung.
Thén kìu cả nhà đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
“Cố Thanh , anh… Ưm…”
Đèn trần hắt ra ánh sáng mờ mờ, khẽ đung đưa. Đôi cao gót màu rượu vang, không biết rơi mất từ khi nào…
6.
Từ khi biết vài thói quen “đặc biệt” của Cố Thanh … Tôi không dám thẳng mấy đôi cao gót nữa.
Nên lần gặp mặt, tôi cố ý mang vải.
vải trắng phối áo phông và váy xếp ly, hoàn toàn khác phong cách trưởng thành ngày thường, vừa trẻ trung lại xinh xắn.
Tôi tưởng lần này anh chẳng bày được trò gì đâu. Kết quả tối đó, anh bắt tôi… mặc nguyên váy…
“Cố Thanh , anh biết ‘giả vờ nhã nhặn nhưng thối nát trong’ là kiểu người thế nào không?” Tôi nằm úp trên gối, yếu ớt: “Ra soi gương đi.”
Anh khẽ, hôn vai tôi: “Vậy có vẻ đấy.”
“Biến!” Tôi đạp anh một phát, quay đầu trừng mắt: “Mai tôi livestream, thế này hình sao nổi?”
Tôi vết hôn khắp người, một hai ba bốn , đếm không xuể!
“Hay là làm video review kem che khuyết điểm?”
“Review đầu anh á… Anh cũng biết kem che khuyết?”
“Chị em trong văn phòng hay bàn mấy chuyện này.” Anh thờ ơ đáp: “Họ xem video dạy makeup của lắm, có lần lén xem trong phòng trà, bị tôi bắt gặp, phạt hết một lượt.”
Tôi túm tóc anh: “Sao anh dám phạt fan của tôi?”
“Tsk, ra tay nhẹ được không?”
“Anh nhiều tóc , lo gì.”
“Diệp Thời Ninh.” Anh khẽ nhíu mày: “Thả ra.”
Tôi bĩu môi, không vui nhưng vẫn buông tay. Không ngờ ngay giây anh lại đè tôi . Cơ thể nóng hổi, da dính mồ hôi, hơi dính dính.
Tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Môi anh hạ .
Tôi nghiêng đầu tránh: “Cố luật , anh cũng lớn tuổi rồi, không biết lượng sức à?”
Anh tôi chăm chú, đáy mắt sâu thẳm như ẩn chứa sóng lớn.
trầm thấp: “Thật à? Anh… già rồi?”
“… Tôi nói thật thôi.”
nhanh, tôi trả giá vì lời “thành thật” ấy.
Giữa cơn mê mờ, tôi nghe anh thầm tai: “Thời Ninh, em có anh không?”
Về , tôi cứ nghĩ câu đó là lời vô thức lúc anh quá nhập tâm.
Tôi chưa từng tự luyến đến mức cho rằng anh sẽ mình. Huống hồ gì… tôi cũng chẳng có ý định anh.
Cảm tình gì đó, rắc rối lắm.