Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xem triển lãm, trượt tuyết, nhảy bungee… khi chơi chán chê, cuối trước khi định về nước, tôi nhắn cho Bùi Tự một tin.
“ khi về nước, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tin nhắn Bùi Tự không trả lời.
Nhưng khoảnh khắc tôi nhảy xuống từ ngọn núi tuyết Áo, tôi đột nhiên giác ngộ.
Tôi không nên níu kéo anh nữa.
Quá say mê một kết thúc có hậu “hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc nhau” với Bùi Tự, chẳng lẽ đến nó thực sự thành hiện thực, người ta có quên đi tất cả những đau khổ trước khi có được cái kết đó ?
thứ ba khi về nước, tôi mới về lại ngôi của và Bùi Tự.
Qua camera giám sát cửa, tôi phát hiện anh một tháng không về .
Vậy rạng sáng, anh lại trở về.
Bùi Tự nói lần sẽ tôi đi chơi.
Tôi hiểu, đây là cách làm hòa vụng về của Bùi Tự.
Tôi bắt đầu nói chuyện với Bùi Tự một cách khách sáo: “Không cần đâu, em đi chơi với hội chị em rất vui.”
Đêm đến, lúc ngủ mê man, một làn da ấm áp chạm vào lòng bàn tay tôi.
Anh nắm lấy tay tôi.
Có lẽ, một người lạnh lùng như Bùi Tự nhận được điều đó.
hôm , tôi ngủ đến chiều mới dậy, bắt đầu thu dọn hành lý. Tôi cố ý mang từ một chiếc vali rỗng.
Khi dọn đến tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra, trong lại xuất hiện một chiếc hộp nhung tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi có sợ hãi.
Nhưng vẫn đưa tay mở chiếc hộp ra.
Là .
Là món quà trước đây tôi hằng ao ước Bùi Tự sẽ tặng tôi – một chiếc .
Ánh hoàng hôn xuyên qua lớp voan mỏng cửa sổ, vẫn chiếu vào trong phòng, chiếu vào tôi.
vòng trong của chiếc có khắc chữ “Apple”.
Nó đang phát sáng.
trong chiếc hộp nhỏ có một mảnh giấy, đó viết: “You are the apple of my eye”.
Em là người quý giá nhất của anh.
Dòng đề tặng là Valentine hai trước.
Bóng người sàn dưới ánh hoàng hôn đột nhiên có thêm một người nữa.
Tôi ngẩng đầu.
Là Bùi Tự trở về.
Tôi cầm chiếc đó, bước đến trước mặt Bùi Tự, cố nén nước không cho trào ra.
Nén đến mức gân xanh nổi cả lên cổ, tôi lắc lắc chiếc , chất vấn Bùi Tự: “Cái đây? Đây chính là cái anh gọi là—”
“Chúng ta không hợp nhau?”
Bùi Tự nhìn mảnh giấy rơi đất, cúi xuống nhặt nó lên.
Tôi đưa tay gạt phăng mảnh giấy đi.
“Nói đi chứ!”
“Anh không biết nói à? Bùi Tự!”
6
Bùi Tự luôn dễ dàng khơi dậy xúc của tôi.
nhưng rõ ràng ban đầu chúng tôi không hề tồn tại những đối đầu và mâu thuẫn như .
Bùi Tự là học sinh nghèo của lớp chuyên Châu Mai, toàn bộ học phí, học bổng của lớp chuyên Châu Mai đều do tập đoàn Lương thị tài trợ.
Bùi Tự lại là một trường hợp đặc biệt trong lớp chuyên Châu Mai.
Đặc biệt chỗ, anh là người khiếm thính.
Học sinh nghèo, người khiếm thính, thủ khoa – những từ khóa khiến giới truyền thông săn tin của trường đổ xô đến.
Lần đầu gặp mặt, đám đông phóng viên đang phỏng vấn Bùi Tự về nghĩ khi nhận được tài trợ.
Một phóng viên tinh phát hiện ra tôi đang bị ép sát vào tường.
“ học Bùi Tự, học Lương Vũ khóa đứng lưng cậu chính là con gái của tài trợ, liệu việc các sinh hoạt hàng có khó xử nào không?”
Cứu tôi với.
Bùi Tự hoàn toàn không quen biết tôi.
Bùi Tự lại mỉm cười bảo mọi người lùi lại một , kéo tôi ra khỏi đám đông dày đặc đến một vị trí an toàn.
“ Lương rất tốt, luôn thân thiện hòa đồng với các học.”
Kết thúc buổi phỏng vấn vô khó xử, tôi Bùi Tự quay lại dãy học. Khi anh về lớp, lướt qua tôi.
Tôi để ý thấy thứ khác lạ vành anh so với mọi người.
“Chỉ cần đeo cái vào là anh nghe thấy được ?” Tôi rất tò mò.
Mãi đến khi Bùi Tự quay người lại.
Tôi mới nhận ra câu nói vô lễ đó không giữ được trong lòng.
Bùi Tự lại quay đầu nhìn tôi, nụ cười như không cười, đáp một câu chẳng ăn nhập : “Tôi một nữa có nghe.”
Nếu Lương Vũ của mười có mặt đây, nhất định sẽ rất nhớ Bùi Tự của thời trung học.
Bùi Tự lúc , vẫn chưa phải là một người câm lặng.
Nhưng người đang đứng đây, là cô học Lương Vũ mười bảy tuổi.
Câu trả lời khó hiểu đó chạm đến trái tim cô.
Tôi bắt đầu muốn kết với Bùi Tự. Tôi chủ động tìm anh nói chuyện. Bùi Tự học giỏi, nên tôi viện cớ nhờ anh dạy học nào chạy sang lớp anh.
sang lớp anh học ké.
Khi luyện tập đối thoại nhóm bằng tiếng Anh, Bùi Tự nói, loại quả anh nhất là táo.
là Giáng Sinh đó, hộc bàn của tất cả học sinh lớp Bùi Tự đều đầy ắp những quả táo đỏ mọng.
Từ đó, cả lớp chuyên Châu Mai đều biết đến tôi.
Chỉ có Bùi Tự biết, phần của anh không giống những người khác.
Anh nhận được một tấm thiệp chúc mừng độc nhất vô nhị, là khoảnh khắc đỉnh cao về trí tuệ và tình trong đời tôi.
tấm thiệp viết: “You are the apple of my eye.”
Dù Bùi Tự không đáp lại, tôi có nhận được, lớp kén cứng rắn trong tim anh dường như mềm đi một vì tôi.
Một lần tan học, tôi ép Bùi Tự đến quán trà sữa, chia sẻ với anh vị trà sữa tôi yêu .
Khi ngồi đối diện, tôi cứ ấp úng mãi muốn nói điều đó.
Bùi Tự thấy tôi khó chịu vì giữ trong lòng, bèn thở dài: “Nói đi, em muốn làm .”
Tôi cười đắc ý, dùng ống hút khuấy trà sữa: “Nói trước nhé, em chỉ tò mò thôi, tò mò…”
“Em có lên mạng tìm hiểu, nói rằng người khiếm thính có người không phải là không nghe thấy cả, vậy anh thì ?”
Bùi Tự dịu dàng cười: “Ừm, đúng vậy, cần phải có âm thanh rất lớn, rất gần , tôi mới nghe thấy một .”
“Vậy anh có tháo nó ra không?” Tôi hỏi anh.
Dạo Bùi Tự ngoan quá, anh rất phối hợp với tôi, tháo máy trợ thính ra.
Tôi ghé sát vào anh, nói với âm lượng lớn hơn bình thường một : “Như thì ?”
Bùi Tự không hề có phản ứng.
Đến mức tôi cao hứng quá quên mất rõ ràng trái anh vẫn nghe được.
Tôi hét lớn vào anh: “Em anh!”
Như vậy không chỉ Bùi Tự biết.
Cả giới đều biết.
7
Cả giới đều biết Lương Vũ rất Bùi Tự. Nhưng Bùi Tự có Lương Vũ hay không, ngay cả chính Lương Vũ không biết.
“Nói đi, Bùi Tự!” Lương Vũ của tuổi hai mươi bảy đang hét lớn với Bùi Tự.
Bùi Tự lao đến, ôm chầm lấy tôi.
Anh vuốt ve đầu tôi.
Kéo tôi vào lòng, tựa như vô trân trọng.
“Xin lỗi em, A Vũ.” Anh không ngừng xoa đầu tôi.
Tôi đẩy anh ra: “Bảy , chúng ta nhau bảy , anh thật sự không cho em một lời giải ? Dù là lừa dối em được.”
Những qua, rốt cuộc anh làm ?
Vừa lạnh nhạt với tôi, vừa lén lút mua .
“Được. Anh thừa nhận.” Bùi Tự đột ngột lên tiếng. “Anh thừa nhận hèn hạ.”
Tôi mở to .
“Anh sợ phải thừa nhận tình của , như vậy nếu có em muốn rời xa anh, anh có nói.”
“Anh không em.”
“ giới của em rực rỡ như vậy, anh chỉ là một sự tồn tại xám xịt, thậm chí anh khuyết tật.”
Bùi Tự cụp nhìn tôi, lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ cẩn trọng, dè dặt của anh.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén nước lại.
Thất bại rồi.
Những giọt lệ lăn dài khỏi khóe .
“Vậy em thì ? Bùi Tự, anh khiến em thấy, không xứng đáng có được tình yêu và hôn nhân.”
Cuối vẫn không kìm được, tôi thổ lộ hết những đau khổ của với Bùi Tự.